Côn Bằng có chút không chắc chắn chỉ vào chính mình, nhìn nội dung được miêu tả trên cuốn tiểu sách ấy.
Khương Lâm chớp chớp mắt, hỏi: "Nơi này là của ngài? Chính là ngài sao?"
"Ừm..." Côn Bằng cẩn thận quan sát, đáp lời: "Tuy không biết bức họa này do ai vẽ, nhìn qua có vẻ thô sơ, nhưng thực chất thần vận quán thông, linh khí dồi dào, cảnh tượng trong đó, chỉ cần từng thấy qua, liền có thể nhận ra ngay."
Nói rồi, Côn Bằng chỉ tay về phía biển cả cuộn sóng kia, nói: “Biển này không phải là bốn biển Đông, Nam, Tây, Bắc, mà là Cực Bắc Minh Địa, nằm ở phương bắc của Bắc Hải.”
“Địa giới ấy, nếu nói cho đúng, thuộc một phần của Bắc Hải, nhưng lại quanh năm băng giá, chỉ mỗi chín nghìn chín trăm chín mươi chín năm, vào ngày chí dương, giờ chí dương, mới có thể tan băng trong một ngày, thông với Bắc Hải.”