Một thiếu nữ trong bộ váy tím đứng rụt rè trước mặt đạo nhân, bên ngoài lớp áo tím là một tầng sa đỏ mỏng manh.
Nếu là người khác mặc trang phục này, e rằng khó tránh khỏi bị đánh giá là tầm thường, lố lăng. Nhưng khi khoác lên người vị quận chúa này, lại hài hòa đến lạ thường.
Như thể trên đời này, chẳng có ai quyến rũ hơn quận chúa Mi này.
Đôi mắt tam bạch cẩn thận nhìn đạo nhân trước mặt, như chỉ cần người đó gật đầu, quận chúa với vẻ đẹp trời ban này sẽ lập tức cúi mình, mặc cho người đó điều khiển.
“Người thương ơi, hiền nhân ơi, nô gia nhớ người lắm…”