Đầu của giám viện Thủ Dương Tự lăn lông lốc xuống đất sau khi ánh sáng đỏ tươi lóe lên.
Khương Lâm không có động tác gì khác, chỉ lặng lẽ nhìn cái đầu trên mặt đất.
Cơ thể không đầu và cái cổ của giám viện Thủ Dương Tự không chảy máu tươi mà là một loại khí xám dính dính kỳ lạ.
“Đạo trưởng sao lại tức giận đến vậy?”
Cái đầu của giám viện Thủ Dương Tự nằm nghiêng trên mặt đất, cố gắng nhìn về phía Khương Lâm, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười quái dị.