Năm xưa, trước Dương phủ.
Bóng lưng không mấy rộng lớn kia, nụ cười vẫn ôn nhu, hiền hậu như thường.
“Các con, phụ thân vô năng, chỉ có cái mạng này, xem như có chút giá trị.”
“Phụ thân là phàm nhân yếu đuối, thân thể hèn mọn, có thể được mẫu thân các con ưu ái, là phúc ba đời, đến nay, chỉ có thể lấy mạng mà trả.”
“Trả lại cho mẫu thân các con hai mươi năm chăm sóc, bầu bạn, cũng đổi lấy an khang, vui vẻ cho tương lai của các con.”