Tạ Thế Quốc ngơ ngác nhìn Cố Phong Hoa, lại nhìn Tiện Tiện thả Huyết Nham ra. Huyết Nham nằm tê liệt xuống đất, gian khổ thở hổn hển, cặp mắt của hắn chua xót lợi hại, nước mắt cuối cùng nhịn không được mà cuồn cuộn lăn dài. Hắn thẳng tắp đứng vững, làm đại lễ với Cố Phong Hoa, thành khẩn nói: “Đa tạ Cố tiểu thư thủ hạ lưu tình, càng cảm tạ Cố tiểu thư dạy bảo.”
Nói xong câu này, hắn đứng lên, nhìn trọng tài, gằn từng chữ nói: “Ta thua, tâm phục khẩu phục.”
Tạ Thế Quốc bước từng bước nặng nề về phía Huyết Nham, nhìn Huyết Nham nằm tê liệt vô lực thở dốc, hắn cảm thấy vô cùng tự trách. Nếu không phải Cố Phong Hoa thủ hạ lưu tình, liệu Huyết Nham sẽ còn sống đến bây giờ không? Vừa nghĩ tới khả năng đáng sợ như vậy, hắn cắn chặt môi mình.
Huyết Nham đã biến thành tiểu hồng xà, Tạ Thế Quốc cẩn thận nhặt nó lên. Tiểu hồng xà dùng đầu dụi vào ngón tay của Tạ Thế Quốc, như thể đang an ủi hắn. Sau khi Tạ Thế Quốc cùng Huyết Nham trao đổi, bèn mở to mắt nhìn Tiện Tiện. Nguyên lai, gốc Yêu thực này thật sự tự nguyện đi theo Cố Phong Hoa sao? Lời nói ngay từ đầu của Cố Phong Hoa đều là sự thật.
Lời nói và hành động của Cố Phong Hoa khiến Tạ Thế Quốc minh bạch, mình quả thật đã bị che mắt. Ác độc? Nghĩ đến những lời nghĩa chính ngôn từ của hắn lúc đầu, thực sự buồn cười. Mà Cố Phong Hoa lại không hề tính toán đến những lời ấy, đánh trả một cách lưu tình. Lòng dạ rộng lương cùng khí độ cao thượng như vậy làm hắn thật mặc cảm.