Khi Cố Phong Hoa cùng Phiền An Băng đứng trên đài tỷ thí, khán giả dưới đài đều trở nên phấn khích.
“Cố Phong Hoa, xem ra sau cuộc thi chúng ta không cần tranh tài nữa.” Phiền An Băng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Đúng nha, thực sự đáng tiếc. Có nhiều cao thủ đang theo dõi như vậy, ta muốn ra tay tàn nhẫn cũng không dễ rồi.” Cố Phong Hoa ôn hoà cười, âm thanh dễ nghe tựa như thanh tuyền.
“Nói khoác không biết ngượng.” Nụ cười trên mặt Phiền An Băng tiêu thất, trong mắt dâng lên một tia khói mù.
“Ta thế nhưng rất nghiêm túc đó.” Cố Phong Hoa vẫn cười ôn hoà như cũ.