“Thật, có thật không?” Mập trắng cùng Lạc Ân Ân trừng lớn mắt, vẻ mặt hoài nghi.
“Người đứng sau bàn cược chính là lão già thối tha viện trưởng kia.” Cố Phong Hoa nhún vai, lại hời hợt ném thêm một quả bom nặng ký nữa.
Miệng đang há hốc của Mập trắng cùng Lạc Ân Ân đủ rộng để chứa hai quả trứng gà luôn!
“Viện, viện trưởng, mở, mở bàn đặt cược á......” Âm thanh của Lạc Ân Ân đều run rẩy, “Ta, ta không nghe lầm chứ?”
“Không đâu, không đâu.” Thanh âm của Mập trắng cũng không còn bình thường nữa, “Sau khi viện trưởng phát cho chúng ta bồn ngâm chân, ta cảm thấy chính mình lại mở ra tân thế giới nữa rồi.”