Lời vừa dứt, Tôn Thế Kiệt đã lao về phía Diêu Lan Khê với tốc độ cực nhanh.
Diêu Lan Khê biến sắc, không kịp nghĩ ngợi liền lách người sang một bên.
Hắn vừa né, mặt đất thanh thạch đã bị đánh thành một cái hố lớn.
Một kích không trúng, Tôn Thế Kiệt rơi xuống hố mà không hề lộ vẻ thất vọng, cánh tay phải đột nhiên vươn ra, chớp mắt đã như một ngọn roi quất Diêu Lan Khê bay đi, liên tiếp đâm gãy mấy cây nhỏ bên đường.
Diêu Lan Khê ngã xuống đất, không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, nguyên khí trong cơ thể nhất thời hỗn loạn đến cực điểm.