Sáng hôm sau, Lãnh Cầm chuẩn bị cho Sa Lan một bữa sáng thịnh soạn.
Thấy vậy, Sa Lan dụi mắt, hơi bất ngờ, rồi cười khúc khích ôm lấy cánh tay Lãnh Cầm: "Ngươi chuẩn bị thế này là để bù đắp cho tối qua tâm trạng không tốt, hay định đuổi ta ra khỏi nhà đây? Ta hứa từ nay sẽ không nói xấu lang quân của ngươi nữa."
Lãnh Cầm khẽ hừ: "Muốn nói thì cứ nói, chẳng thấy hắn có điểm nào tốt!"
"..." Sa Lan ngẩn người.
Đêm qua cô ta đã suy nghĩ cả đêm mới hiểu ra lý do mình bị mắng, kết quả lại chỉ thế này sao?