"Các ngươi không nhớ ta ư?" Sa Lan kinh ngạc.
Lúc này, cả nhà mới nhao nhao: "Nhớ chứ, sao có thể không nhớ? Chẳng qua Sa Lan giờ đã lớn, hiểu chuyện, lại có sự nghiệp riêng. Là người nhà, bọn ta không muốn cản trở ngươi!"
Sắc mặt Sa Lan giãn ra: "Vậy mới phải chứ."
"Đúng vậy, ngươi thi thoảng về thăm là bọn ta mừng lắm rồi!"
Hạ Triết thầm nghĩ: "'Thi thoảng' mới là trọng điểm, phải nhớ kỹ!"