"Tiểu Hạ, muốn ăn gì, cứ tự nhiên chọn." Lãnh phu nhân đưa thực đơn điện tử cho Hạ Triết.
Hạ Triết không tiện từ chối, nhận lấy, xem qua thực đơn, quay sang Lãnh Cầm: "Ngươi chọn đi?"
"Được thôi." Lãnh Cầm vừa định cầm thực đơn, liền bị Lãnh phu nhân vỗ nhẹ vào tay, "Ngươi chọn cái gì, để Tiểu Hạ chọn."
Lãnh Cầm kinh ngạc, tình huống gì vậy?
Lãnh phu nhân: "Tiểu Hạ, ngươi muốn ăn gì cứ chọn, không cần phải ngại."
Hạ Triết cũng không giả bộ, thành thật nói: "Không phải ngại, rất nhiều nguyên liệu chưa từng thấy qua, cũng không biết có ngon hay không, chi bằng cứ theo khẩu vị của bá phụ và Lãnh bá bá mà chọn."
Lãnh phu nhân nghĩ ngợi: "Vậy... hay là mỗi thứ một phần?"
Hạ Triết giật mình: "Đừng, lãng phí lắm."
Lãnh phu nhân cũng không ép: "Vậy được, Lãnh Cầm chọn đi."
Đột nhiên trở thành lựa chọn thứ hai, Lãnh Cầm quay ngoắt đầu: "Ta không chọn."
Lãnh phu nhân ở dưới bàn đá nàng một cái, Lãnh Cầm nghiến răng, làm theo đá Hạ Triết một cái, lúc này mới nhận lấy thực đơn.
Hạ Triết nghiêng người, giống như có bí mật gì đó ghé sát vào Lãnh Cầm, "khẽ" nói: "Chuyện gì vậy?"
Lãnh Cầm: "Không có gì."
Hạ Triết đầy vẻ nghi hoặc "khẽ" hỏi: "Vậy ngươi đá ta làm gì!"
Lãnh Cầm nghiến răng, lén liếc nhìn mẹ mình.
Nàng phát hiện cha mẹ ngồi đối diện, đem một màn này thu hết vào mắt, giống như bách tính hóng hớt, tò mò lại thú vị đứng xem, một chút ý định lên tiếng cũng không có.
Lãnh Cầm: "..."
Chọn món xong, Lãnh bá bá lúc này mới mở lời, hỏi thăm tình hình công việc ở công ty, sau khi biết sách lược thu phí của 《 Thiên Thiên Phi Toa 》 hoàn toàn do Hạ Triết đưa ra, lại rất hứng thú truy hỏi một số chi tiết.
Hạ Triết không cảm thấy áp lực từ đối phương, dần dần thả lỏng, hắn phát hiện theo tiết tấu trò chuyện của Lãnh bá bá và Lãnh phu nhân, vô cùng thoải mái.
Một bữa cơm ăn xong, đối phương không hề dò xét thân thế của hắn, cũng không truy hỏi quan hệ giữa hắn và Lãnh Cầm, chỉ đơn giản trò chuyện việc nhà.
Nhưng Hạ Triết lại cảm thấy, bản thân đã bị đối phương hiểu rõ bảy, tám phần.
Ăn cơm xong, Hạ Triết đi vệ sinh, vừa vào cửa liền phát hiện Tôn Phong đang đứng đó xả nước, đi tới vỗ nhẹ vào hông hắn: "Ngươi vừa rồi chạy nhanh thật!"
Tôn Phong run rẩy, mắng: "Ngươi đừng quấy rối, dính vào tay bây giờ, ngươi còn quấy rối ta quay lại tưới ngươi đó!"
Hạ Triết không thèm để ý lời đe dọa của hắn, hỏi: "Cha mẹ Lãnh Cầm làm nghề gì?"
Tôn Phong kinh ngạc: "Ngươi không biết?"
Hạ Triết: "Thật sự không biết."
Tôn Phong kéo quần, xoay người: "Còn nhớ ta từng nói, Flash không coi trọng chút phí ủy quyền của Thiên Tế Ngu Nhạc không?"
"À, nhớ, ta còn thuật lại cho Lãnh Cầm rồi."
"Hả?" Vốn định giải thích, Tôn Phong trực tiếp nhảy dựng, "Nàng không nói gì chứ?"
"Không có."
"Thật là mất mặt quá đi, ngươi có biết nhà nàng làm gì không?
Nhà ta làm phi toa, nhà nàng là nghiên cứu tinh hạm!
Là tinh tế chiến hạm chân chính dùng để khai phá và chiến tranh, hiện tại Phá Hiểu cấp tuần dương hạm, Thần Thuẫn Hộ Vệ Hạm, Thương Khung cấp chỉ huy hạm tiên tiến nhất, đều là nhà nàng sản xuất."
Hạ Triết nhịn không được bình luận: "Tên rất là trẻ trâu!"
Đối với mạch não của Hạ Triết, Tôn Phong cũng cạn lời: "Ngươi nghiêm túc chút, trước mặt sản nghiệp của nhà nàng, ba đại phi toa xưởng gộp lại cũng không đủ xem."
Hạ Triết: "Ta muốn chỉ ra một lỗi logic của ngươi!"
Tôn Phong: "Hửm?"
Hạ Triết sửa lại hắn: "Thiên Tế Ngu Nhạc và sản nghiệp khác của nhà nàng không liên quan, mặc kệ nhà nàng làm gì, phí ủy quyền của 《 Thiên Thiên Phi Toa 》 đối với Flash mà nói, đều là có cũng được không có cũng không sao, ngươi lúc đầu nói chỉ là một sự thật, không có gì mất mặt."
Tôn Phong có chút ngoài ý muốn: "Ngươi phân biệt rõ ràng thật."
Hạ Triết an ủi hắn cũng là an ủi chính mình: "Đó là tất nhiên, không phân biệt rõ ràng, ta chẳng phải cả đời này cũng đừng nghĩ đánh trả sao?"
Tôn Phong: "???"
Hạ Triết vừa rửa mặt vừa than thở: "Nhà nàng nổi tiếng như vậy, lúc ngươi đến công ty chúng ta không nhận ra Lãnh Cầm sao?"
Tôn Phong: "Lãnh Cầm trước kia chưa từng cùng cha mẹ xuất hiện ở nơi công cộng, ta làm sao nhận ra?
Nhà nàng hình như đã xảy ra chuyện, cụ thể ngươi hỏi Lãnh Cầm đi, ta cũng là từ tạp chí lá cải xem được, độ tin cậy không cao, không truyền tin đồn nhảm."
Trong nhà hàng, Lãnh Cầm đang kháng nghị mẹ mình thiên vị vô lý.
Lãnh phu nhân: "Ngươi còn ủy khuất, giả bộ cái gì, làm mẹ không hiểu ngươi sao?
Trước đó nói đi ăn hải sản, ngươi nói hắn hai ngày nay không khỏe, đổi đến đây, ngươi khi nào quan tâm nam tử khác như vậy.
Cãi nhau, xoa vai, ngươi cho rằng mẹ ngươi chưa từng trải qua à."
Lãnh Cầm vừa định mở miệng, Lãnh phu nhân lại nói: "Ngươi đừng nói, nghe ta nói, hiện tại chưa ở cùng nhau rất bình thường, ngươi không cần giải thích, trạng thái hiện tại của các ngươi, gọi là giai đoạn mập mờ.
Ta và cha ngươi cũng không thúc giục ngươi, từ từ ở chung thôi, vừa rồi trò chuyện, ta thấy Hạ Triết rất được, có ý tưởng có chủ kiến, nhân phẩm tạm thời không thấy có vấn đề gì.
Về gia thế, ta và cha ngươi không kén chọn, thường nói môn đăng hộ đối, là bởi vì tầng lớp khác nhau, kiến thức khác nhau, vòng tròn quan hệ khác nhau, rất khó có giá trị quan cuộc sống giống nhau, không thể ở chung lâu dài.
Nhưng ta thấy ngươi và Hạ Triết không có vấn đề này."
Lãnh Cầm luôn cảm thấy mẹ mình nói lời này là đang mắng mình: "Mẹ có ý gì?"
Lãnh phu nhân buồn cười: "Đừng nghĩ lung tung."
Lãnh bá bá thấy đã đủ, kết thúc theo kế hoạch: "Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa, nữ nhi tự mình biết rõ, tình cảm của người trẻ tuổi để bọn họ tự xử."
Lãnh phu nhân: "Được được được, ta không nói nữa."
Hai người một xướng một họa, phối hợp ăn ý.
Phòng vệ sinh, Hạ Triết và Tôn Phong trò chuyện xong, vội vàng trở lại chỗ ngồi, mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra khác thường.
Ăn cơm xong, Hạ Triết và Lãnh bá bá, Lãnh phu nhân cáo biệt, lên xe trước một bước, để lại thời gian cho Lãnh Cầm.
Năm phút sau, Lãnh Cầm ngồi lên xe, vừa khởi động xe lơ lửng, vừa hỏi: "Tôn Phong nói với ngươi bối cảnh nhà ta rồi?"
Hạ Triết nhìn xe lơ lửng dần dần bay lên, cẩn thận hỏi: "Ngươi sẽ không ném ta xuống diệt khẩu chứ?"
Lãnh Cầm nghiến răng, trong lòng suy nghĩ lời mẹ mình, chẳng lẽ giai đoạn mập mờ chính là muốn treo đối phương lên làm bao cát, từ sáng đánh tới tối?
Hạ Triết hơi nghiêm túc: "Tôn Phong chỉ nói sản nghiệp tinh hạm của nhà ngươi, nhắc qua nhà ngươi hình như đã xảy ra chuyện, bảo ta muốn biết thì tự hỏi ngươi, không nói gì khác."
"Vậy ngươi muốn biết không?"
"Ngươi xem dáng vẻ của ta."
Lãnh Cầm nhìn về phía Hạ Triết, phát hiện hắn cố gắng mở to mắt, một bộ dáng cố ý làm nũng, giận dữ nói: "Nhìn ngươi cái gì?"
Hạ Triết: "Ngươi xem ta có giống hài nhi tò mò không."
Lãnh Cầm hiện tại thật sự có xúc động ném hắn ra ngoài.
Hạ Triết cũng không đùa nữa, quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi muốn nói thì nói, ta muốn biết hay không không quan trọng."
Lãnh Cầm hơi có chút ngoài ý muốn, giờ khắc này, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, khẽ đáp một tiếng: "Ừm."
Ngữ khí hơi dịu dàng khiến Hạ Triết có chút không quen, còn chưa kịp suy nghĩ mình có phải bị thả thính hay không, bên tai lại truyền đến thanh âm của Lãnh Cầm.
"Bệnh khỏi rồi, có phải nên bổ túc bài học không?"