"Chít——!"
Đối diện rừng núi, đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết chói tai, tựa như vô số người cùng lúc hét lên, nhưng vì quá sắc nhọn, hợp lại giống như tiếng một loài côn trùng nào đó kêu.
Tiếng kêu này xuyên thẳng vào hồn phách.
Sa Lí Phi và Trương Khoái Thuyền chịu không nổi trước tiên, chỉ cảm thấy tai ù đi, vội vàng nghiến răng, bịt tai lại.
Sau đó, đỉnh núi đối diện liền nổi cuồng phong, sương mù cuộn trào, tựa như thủy triều, lan về phía đỉnh núi nơi Vương Đạo Huyền đang đứng.