TRUYỆN FULL

[Dịch] Buông Xuôi Là Vô Địch, Vừa Sinh Ra Đã Là Tiên Đế

Chương 24: Ngâm thơ nhập Văn Thánh! Hắc Kỵ tung hoành!? (2)

“Đây là… phong Thánh rồi!?”

“Vị Nho Thánh thứ ba được sinh ra tại Bát Hoang Giới Vực của chúng ta!?”

“Tham bái Nho Thánh!”

Bách tính đều vô cùng hoảng sợ, lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Dương.

Đứa trẻ tám tuổi, ngâm thơ thành Thánh!

Đây không còn là truyền thuyết nữa, quả thực như thần thoại thượng cổ đang tái diễn!

“Ngươi còn có gì để nói?”

Lâm Dương nhìn về phía Triển Bạch.

Uy áp của Văn Thánh quá đáng sợ, Triển Bạch “ầm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, cả người thất hồn lạc phách, vẻ kiêu ngạo trong mắt hoàn toàn vỡ nát.

“… Quả nhiên, núi cao còn có núi cao hơn.

Dù có hệ thống gia thân, ta cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi!”

Tam quan của Triển Bạch đều bị đánh nát, ánh mắt đờ đẫn lẩm bẩm.

“Ờ…”

Lâm Dương thầm nghĩ: “Liều thuốc này có phải hơi quá mạnh không? E rằng đã đả kích hắn đến ngây dại rồi…”

Hồi lâu sau, Triển Bạch ngẩng đầu, phủ phục dập đầu:

“Ta đã nhận thức được mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cầu ngài thu nhận ta, dù chỉ làm nô bộc cho ngài, ta cũng cam lòng!”

Lâm Dương toe toét cười: “Muốn học? Ta dạy ngươi!”

Nói xong, hắn lấy ra Bãi Lạn Đại Pháp: “Học quyển bí pháp này, bảo đảm ngươi ngộ thấu chân lý nhân sinh, lĩnh ngộ bản chất thế giới!”

“Thật sao!?”

Ánh mắt Triển Bạch sáng lên, vội vàng nhận lấy, dập đầu tạ ơn.

“Đinh, chúc mừng ký chủ đã kéo người sở hữu hệ thống Nho Thánh, Khí Vận Chi Tử Triển Bạch gia nhập Bãi Lạn Giáo, thưởng một vạn điểm khí vận, tổ chức sát thủ: La Võng!”

Lâm Dương hài lòng mỉm cười, lần này hắn ra tay chính là vì muốn có được thế lực bí mật của riêng mình.

“…”

“Việc này… Thế tử gia, bây giờ phải làm sao đây!?”

Trên Ngọc Tiêu Lâu, đám con cháu đại tộc đều trợn mắt há mồm, cảm thấy không rét mà run.

Một đời Văn Thánh cứ thế ra đời ư?! Chuyện này cũng quá hoang đường rồi!!!

Ánh mắt Từ Phượng Niên lạnh lẽo: “Văn Thánh thì đã sao? Chỉ là một văn nhân mà thôi! Chẳng lẽ còn có thể lật trời?

Cho dù là chân tiên giáng lâm, trước mặt trăm vạn Đại Tuyết Long Kỵ, cũng phải khiến tiên huyết của hắn nhuộm đỏ thương khung!”

Người đời không có khái niệm gì về Thánh nhân, chỉ biết đó là một tôn xưng mà thôi.

Trong nhận thức của Từ Phượng Niên, Văn Thánh có thể phi thăng lên trời cao, Vương giả cũng có thể phi thăng lên trời cao.

Cho nên Văn Thánh = Vương giả.

“Văn Thánh cái quái gì, chỉ là một danh hiệu vinh dự thôi.

Luận về chiến lực, e rằng còn không bằng một vị Võ Đạo Vương Giả. Trước mặt trăm vạn Đại Tuyết Long Kỵ, lại càng chẳng là gì cả!”

Từ Phượng Niên chẳng hề coi việc Lâm Dương phong Thánh ra gì, tùy ý phất tay.

“Văn Thánh dù sao cũng được người đời tôn sùng, thậm chí tương lai còn có thể đăng thiên thụ phong!

Nếu chúng ta ra tay với hắn, văn nhân thiên hạ sẽ không đồng tình, nhất định sẽ dùng lời lẽ đả kích, công kích Bắc Hoang vương triều!

Thế tử gia, ngài hãy suy nghĩ kỹ lại…”

Đám công tử bột đều toát mồ hôi lạnh.

Giết một vị Văn Thánh là tội nghiệt lớn, bọn hắn không dám gánh vác.

Nhìn khắp Bát Hoang, từ xưa đến nay vạn vạn năm, cũng chỉ mới xuất hiện hai vị Văn Thánh mà thôi.

Hai vị này đều lưu danh muôn thuở, là lãnh tụ tinh thần được người đời ca tụng, căn bản không ai dám làm ô uế uy danh Thánh nhân.

Huống chi là giết…

“Ha ha, kẻ nào dám lắm lời, giết hết là được.

Bắc Hoang ta lập triều, dựa vào thủ đoạn thiết huyết, dựa vào thực lực cường đại, chứ không phải dựa vào đám hủ nho lắm mồm kia!”

Từ Phượng Niên lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ tin vào cái gọi là thiên mệnh hư vô mờ mịt, trên đời này không ai có thể cứng rắn hơn Đại Tuyết Long Kỵ của phụ vương ta!

Kế hoạch không đổi, lập tức động thủ!”

“Vậy những bách tính ở hội trường này thì sao?”

Hôi Ưng vội vàng hỏi.

“Chỉ là một đám công cụ kiếm tiền cho ta mà thôi, bây giờ túi tiền của bọn hắn cũng đã bị moi sạch, không còn giá trị lợi dụng nữa.

Gặp phải chuyện hôm nay, chỉ là vận khí của bọn hắn không tốt.”

Từ Phượng Niên thờ ơ, trong mắt lóe lên sát khí:

“Đã muốn ra tay với Văn Thánh thì phải nhanh, chuẩn, độc, quyết không thể cho hắn một tia cơ hội chạy thoát!”

“Thế tử gia anh minh!”

Đám tay chân và các đại thiếu gia đồng thanh nịnh nọt.

“Bảo Chử Lộc Sơn, động thủ đi!”

Từ Phượng Niên vung tay.

“… Ầm ầm ầm…”

Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại gần, một tiếng quát lớn vang vọng bầu trời.

“Bắt lấy phản tặc! Thưởng hoàng kim vạn lượng, phong vạn hộ hầu!”

“Dư nghiệt địch quốc, giữa ban ngày ban mặt hành hung tại hoàng đô, giết không tha!

Người không liên quan mau lui ra, kẻ nào ở trong phạm vi trăm mét của phản tặc, đều chém!”

Hắc Kỵ ầm ầm kéo đến, tựa như dòng lũ thép, mang theo khí tức giết chóc!

Bách tính vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc về việc Văn Thánh ra đời, đột nhiên thấy thiết kỵ lao đến, đầu óc đều trống rỗng.

Không ít người còn đang ngơ ngác đã bị giết chết, đầu người lăn lông lốc trên đất.

“Là Cấm Vệ Hắc Kỵ!”

“Những ma quỷ này giết người như ngóe, là đám tay chân tuyệt đối trung thành với triều đình!”

“Mau rời khỏi đây…”

Bách tính hét lên thất thanh, cảnh tượng náo nhiệt tức khắc biến thành địa ngục trần gian.

Tiếng gào thét, tiếng đầu người rơi xuống, tiếng chém giết…

Hắc Kỵ vừa ra, máu chảy thành sông!

“Ừm?”

Lâm Dương nhíu mày, thật đúng là không được rảnh rỗi.

Vừa mới ngắm nhìn những cô nương xinh đẹp được một lúc, đám chó điên này đã như âm hồn bất tán mà xông tới...