TRUYỆN FULL

[Dịch] Buông Xuôi Là Vô Địch, Vừa Sinh Ra Đã Là Tiên Đế

Chương 29: La Võng ngoan độc, một ngày diệt môn!

"Ừm."

Lâm Dương gật đầu, đoạn tiện tay ném cho Lý Thuần Cương một bình đan dược.

"Đây, đây là!? Thiên Nhân Đan!?"

Lý Thuần Cương mặt đỏ bừng, kích động vô cùng.

Thiên phú của lão có hạn, từng mấy lần đột phá Thiên Nhân Cảnh bất thành, tiềm lực gần như cạn kiệt.

Thiên Nhân Đan có thể nâng cao tỷ lệ thành công khi đột phá Thiên Nhân Cảnh, chính là bảo vật mà lão khao khát nhất lúc này!

"Thưởng cho ngươi."

Lâm Dương thản nhiên nói.

Một triệu Đại Tuyết Long Kỵ đều bị hắn một chưởng vỗ chết, nếu không có thêm một vị cường giả Thiên Nhân Cảnh chống đỡ, Bắc Hoang vương triều chắc chắn sẽ bị kẻ khác thừa cơ thôn tính.

Hắn còn muốn thoải mái trải nghiệm cuộc sống hồng trần, không muốn bị chiến loạn ảnh hưởng.

"Tạ chủ nhân!"

Lý Thuần Cương vô cùng lanh lợi, trực tiếp quỳ xuống nhận chủ.

Chỗ dựa vững chắc hào phóng như vậy, chỉ cần hé chút lợi lộc ra cũng đủ để lão hưởng lợi vô cùng!

"Đứng dậy đi."

Lâm Dương khẽ nâng tay.

"Chủ nhân, ta còn có việc muốn bẩm báo!"

Lý Thuần Cương vô cùng tích cực, lòng nóng như lửa đốt muốn lập công.

"Ồ?"

Lâm Dương nhướng mày.

"Sở dĩ phụ tử Từ gia có thể thoán vị thành công là vì phía sau có một thế lực cực kỳ thần bí và hùng mạnh chống lưng!

Từ gia chẳng qua chỉ là quân cờ của thế lực kia mà thôi.

Thậm chí có thể nói, toàn bộ Bắc Hoang vương triều đều là một quân cờ của thế lực thần bí này!"

Lý Thuần Cương nhắc tới tổ chức thần bí này liền không khỏi rùng mình: "Ngài phá hủy bố cục của bọn họ, e rằng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua!"

"Ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm sao?"

Lâm Dương nhếch miệng cười.

Trên trời dưới đất, cường giả lọt được vào mắt hắn không nhiều.

"Khụ khụ, là ta lắm lời, ta lập tức đi chọn nơi ở cho chủ nhân..."

Lý Thuần Cương xấu hổ gãi đầu.

"Chủ nhân khí chất siêu nhiên, lai lịch phi phàm, rất có thể là trích tiên từ Thiên Khung Giới xuống dạo chơi nhân gian.

Những vị ấy thường thích nơi đậm hơi thở hồng trần, lại có cảnh sắc tuyệt đẹp.

Suy cho cùng, hạ giới là để trải nghiệm cuộc sống phàm nhân... Chọn nơi nào bây giờ nhỉ?"

Lão không ngừng suy đoán tâm tư của Lâm Dương, thề phải tìm cho Lâm Dương nơi ở vừa ý nhất.

Cùng lúc đó.

Long Hổ Sơn, một trong tứ đại tông môn của Bắc Hoang vương triều.

Từ Long Tượng, đệ đệ của Từ Phượng Niên, nhận được tin phụ huynh bị giết, dáng vẻ như phát điên.

Y vốn sức mạnh vô song, liền trực tiếp xé nát một ngọn đồi nhỏ, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ: "Không giết được kẻ thù, thề không làm người!!!"

Môn chủ Long Hổ Sơn vỗ vai Từ Long Tượng: "Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi nguôi giận trước đã!"

"Lão già kia cút sang một bên! Ta muốn xuống núi báo thù!"

Từ Long Tượng một phát đẩy bay lão đạo sĩ, muốn xông xuống núi.

"Tiểu tổ tông! Ngươi là người mà ta đã chọn làm tông chủ đời tiếp theo, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

Kẻ có thể giết Từ Kiêu bệ hạ chắc chắn là tuyệt thế cường giả!

Chúng ta muốn báo thù phải tính kế lâu dài, ngươi cứ xông qua như vậy, chẳng phải là nộp mạng sao?!"

Long Hổ đạo nhân kéo Từ Long Tượng lại: "Với thiên phú của ngươi, trong vòng ba mươi năm nhất định có thể đột phá Thiên Nhân Cảnh!

Đến lúc đó dẫn dắt toàn bộ cường giả của đạo thống Long Hổ Sơn đi báo thù, chẳng phải sẽ nắm chắc phần thắng hơn sao?!"

Từ Long Tượng trầm tư một lát rồi gật đầu, ánh mắt âm hiểm: "Đúng vậy, sông có khúc người có lúc!

Đợi ta nằm gai nếm mật, đến lúc đó tất có thể báo thù rửa hận, khiến kẻ thù tan xương nát thịt!"

"Yên tâm đi, đến lúc đó ngươi kế thừa vị trí Thiên Sư, tập hợp toàn bộ cường giả Long Hổ Sơn lại, thiên hạ ít kẻ địch nổi, ngươi muốn giết ai thì chúng ta sẽ giết kẻ đó!"

Long Hổ đạo nhân nhếch miệng cười.

Lão nuông chiều đồ đệ của mình, cũng cực kỳ bao che, chỉ cần có thể dỗ cho đồ đệ vui vẻ, giết vài người thì có đáng là gì.

"Bốp bốp bốp... Thật là một cảnh tượng thầy hiền trò thảo."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.

Long Hổ đạo nhân đột nhiên nhìn sang.

Người tới là một nữ tử vóc người tuyệt mỹ, đeo mặt nạ hình nhện, nàng vô cùng xinh đẹp, chỉ đôi mắt lộ ra cũng đủ làm chúng sinh điên đảo!

"Ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào đạo thống Long Hổ Sơn của ta!? Đúng là muốn chết!"

Long Hổ đạo nhân trầm giọng quát lên.

"Nói nhảm với lão ta làm gì. Đáng lẽ nên nghe lời ta, trực tiếp thảm sát Long Hổ Sơn là xong.

Ngươi lại cứ muốn quan sát thái độ của Long Hổ Sơn đối với chủ nhân.

Giả nhân giả nghĩa như vậy, còn muốn làm nô bộc cho chủ nhân? Thật xấu hổ khi phải chung nhóm với ngươi."

Nam tử áo đỏ đeo kiếm sau lưng với giọng điệu chế giễu, sắc mặt lạnh lùng từ phía sau nữ tử bước ra.

"Cũng phải, là ta hồ đồ rồi."

Nữ tử xinh đẹp Kinh Nghê lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh như băng:

"Vì đã nói ra câu muốn báo thù chủ nhân, vậy thì Long Hổ Sơn không cần phải tồn tại trên thế gian này nữa!

Hôm nay, trong sơn môn, từ già tới trẻ, không chừa một mạng!"

"Ha ha ha ha! Khẩu khí thật lớn!

Long Hổ Sơn của ta là đạo thống tông môn hùng mạnh nổi danh khắp thiên hạ, cho dù là cường giả Thiên Nhân Cảnh tới cũng không dám mạnh miệng nói có thể diệt tông môn của ta!

Hôm nay các ngươi mới là kẻ phải chết!"

Long Hổ đạo nhân ánh mắt lạnh như băng, sát khí sôi trào.

"Ếch ngồi đáy giếng, vĩnh viễn không biết trời cao đất rộng!"

Kinh Nghê lắc đầu: "Chết!"

Nàng lao ra như tia chớp, mũi kiếm vì tốc độ quá nhanh mà ma sát với không khí tạo ra tiếng sấm đáng sợ!

"Nhanh quá!"

Long Hổ đạo nhân vừa định thi triển phù lục, liền cảm thấy hoa mắt, Kinh Nghê đã xuất hiện sau lưng lão.

"Xoẹt!"

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân thể lão bị chém làm đôi từ giữa, chân khí cùng máu tươi văng tung tóe...

"Cái gì!?"

Từ Long Tượng trợn trừng mắt, không dám tin.

Lão đạo sĩ kia là tuyệt đỉnh cao thủ Thần Phách Cảnh cửu trọng, không hề yếu hơn Kiếm Thần Lý Thuần Cương đương thời, vậy mà lại bị giết trong nháy mắt!?

"Ngươi là Thiên Nhân Cảnh!?"

"Cảnh giới nhân gian chưa đủ tư cách để hình dung ta."

Kinh Nghê từng bước tiến về phía Từ Long Tượng: "Ngươi cũng không cần nằm gai nếm mật nữa, ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục, cho ngươi đoàn tụ với phụ huynh ngươi."

"Không!"

Từ Long Tượng còn muốn nói gì đó, đầu y đã bị một kiếm chém bay, tung lên không trung.

Đến chết y cũng không dám tin, thân là đệ đệ của khí vận chi tử Bắc Hoang Từ Phượng Niên, lại thật sự cứ thế mà chết...

"Vù vù vù!"

Ngay khoảnh khắc sau, sát thủ La Võng xuất hiện dày đặc, bắt đầu tàn sát các cường giả Long Hổ Sơn.

Sương máu tràn ngập bầu trời, che khuất cả ánh trăng.

Quy luật sinh tồn của thế giới huyền huyễn chính là tàn khốc đẫm máu như vậy!

"Yêu nghiệt phương nào, dám động đến đạo thống Long Hổ Sơn của ta? Muốn chết!"

Lão tổ Thiên Nhân Cảnh của Long Hổ Sơn xông ra, đứng trên hư không, đôi mắt lạnh lùng, khí thế bức người.

"Ta là Lão Thiên Sư Long Hổ Sơn! Trăm năm trước đã gia nhập Thiên Nhân Minh, các ngươi nếu dám..."

"Xoẹt!"

Kiếm quang xé rách trời sao, Lão Thiên Sư trực tiếp nổ tung thành sương máu giữa kiếm quang.

"Lão già lằng nhằng, kẻ yếu mà lắm lời."

Yểm Nhật thu hồi trường kiếm, không nhịn được buột miệng chê bai.

Các đệ tử Long Hổ Sơn đều sững sờ, thấy Lão Tổ xuất quan, bọn họ còn chưa kịp hô to "Lão Tổ uy vũ", Lão Tổ đã bị giết!?

Cảm giác tuyệt vọng này thật sự quá ngột ngạt!!!

"Tiếp tục giết! Không chừa một ai!"

Yểm Nhật ánh mắt lạnh như băng, sau khi xác nhận Long Hổ Sơn không còn cường giả Thiên Nhân Cảnh nào khác, liền dẫn Kinh Nghê lao tới chiến trường tiếp theo.

Sáng sớm hôm sau, đạo thống Long Hổ Sơn từng hưng thịnh giờ chỉ còn là một mảnh lặng ngắt như tờ.

Mãi cho đến khi có người đến thăm viếng sơn môn Long Hổ Sơn, mới nhìn thấy những lớp thi thể dày đặc, đã lạnh ngắt.

Tin tức lan truyền khắp thiên hạ với tốc độ kinh người, gây nên một trận địa chấn lớn trong võ lâm nhân gian!

"Đạo thống ngàn năm Long Hổ Sơn vậy mà bị diệt môn chỉ trong một đêm, không một ai sống sót!!!"