TRUYỆN FULL

[Dịch] Buông Xuôi Là Vô Địch, Vừa Sinh Ra Đã Là Tiên Đế

Chương 18: Tự Tay Báo Thù! Hoa Khôi Đại Tái? (1)

"Tí tách..."

Trong đầu, ký ức không ngừng sống lại:

Hoàng cung bốc cháy, phụ mẫu chết thảm...

Cung quyến bị chà đạp dưới vó ngựa sắt...

Ma ma và lão giả bị chém ngang lưng để bảo vệ nàng...

Trên gò má Bạch Ấu Vi, bất giác chảy xuống hai hàng thanh lệ.

Lâm Dương buông tay xuống, lẳng lặng nhìn thiếu nữ rơi lệ.

"Thật khó chịu... Thật bi thương..."

Bạch Ấu Vi lẩm bẩm.

Khi nàng lang thang nhân gian, bị người chế giễu đánh mắng không hề khó chịu.

Không có nơi ở cố định, dãi dầu mưa gió cũng không hề bi thương.

Nhưng hiện tại, nội tâm nàng lại bị hai loại cảm xúc này lấp đầy...

"Ngươi muốn báo thù không?"

Lâm Dương nhìn về phía Bắc Hoang Hoàng Đô.

"Muốn!"

Bạch Ấu Vi không chút do dự, buột miệng thốt ra.

"Tốt."

Lâm Dương gật đầu: "Vậy ta sẽ diệt Bắc Hoang vương triều."

"...Không..."

Bạch Ấu Vi lắc đầu.

"Ngươi lo lắng như vậy sẽ giết bừa người vô tội?"

Lâm Dương nhíu mày.

Mang lòng nhân từ ở thế giới huyền huyễn khó mà sống lâu, ra tay phải dùng thế sét đánh, nhổ cỏ tận gốc!

"Không... Ta muốn tự tay báo thù, cắt lấy đầu của từng kẻ thù một!

Đáng tiếc, ta hiện tại còn quá yếu."

Bạch Ấu Vi mím môi, có chút tự trách nói.

Lâm Dương cười: "Thiên tư của ngươi rất tốt, nếu ngươi muốn báo thù, một năm là đủ."

"Thật sao!?"

Mắt Bạch Ấu Vi sáng long lanh.

"Đương nhiên, có lẽ một năm cũng không cần."

Lâm Dương cười toe toét.

Hắn vốn lười biếng vô cùng.

Nếu Bạch Ấu Vi không đề nghị tự mình báo thù, hắn sẽ từ xa vung một kiếm trực tiếp xóa sổ Bắc Hoang Hoàng Cung khỏi nhân gian.

Nhưng vì Bạch Ấu Vi có khát vọng tự tay báo thù, hắn tự nhiên vui vẻ thanh nhàn.

"Lặng lẽ ngồi sau màn, nhìn đồ nhi trở nên mạnh mẽ, báo thù...

Chỉ nghĩ thôi đã rất thú vị!"

Lâm Dương rất mong chờ tất cả những gì sắp xảy ra.

Quay đầu lại, nhìn phu xe đang quỳ rạp trên mặt đất: "Ngẩn người ra làm gì? Đánh xe!"

Phu xe vội vàng bò dậy, toàn thân run rẩy.

Hắn rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, mà gặp phải tên ma vương này!?

Vệ binh thành vô địch trong nháy mắt tan thành mây khói, thành chủ thực lực khủng bố cũng bị giết trong nháy mắt.

Chuyện này còn chưa xong, hắn lại còn lẩm bẩm muốn tiêu diệt Bắc Hoang vương triều, ngữ khí nhẹ nhàng như đi chợ mua rau...

"Xem ra, số ta tận rồi..."

Đầu óc phu xe trống rỗng, tê dại lái xe, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Cộc cộc cộc..."

Thanh Lân Mã Xa hoa lệ trên quan đạo chạy như bay, tốc độ cực nhanh, có thể đi được tám ngàn dặm một ngày.

Bắc Hoang vương triều sau khi thôn tính vô số quốc gia, địa bàn đã đạt tới phạm vi mười vạn dặm, còn lớn hơn cả diện tích bề mặt Lam Tinh!

Nếu không có nghề 'quan đạo xa phu' này, rất nhiều dân chúng dù sống cả đời, cũng không đi ra khỏi biên giới.

"Tuy không bằng tàu cao tốc, nhưng cũng xấp xỉ."

Lâm Dương dọc đường ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng chỉ điểm Bạch Ấu Vi tu luyện.

Nơi nào có tửu quán trà phường nổi tiếng, đều xuống xe phẩm trà uống rượu, thật là hưởng thụ.

Thanh Lân Mã Xa giống như một loại xe tiện nghi ở Lam Tinh, bên trong rộng rãi vững chắc, đi lại bên trong như đi trên đất bằng.

"Hồng trần vẫn là đặc sắc... Ngày ngày ở trong Lâm tộc quá vô vị."

Lâm Dương nằm trên giường mềm bằng tơ vàng, vừa ngâm chân vừa ăn ô mai sấy do Bạch Ấu Vi đút cho, thoải mái vô cùng.

Bạch Ấu Vi biểu hiện ra thiên phú tu luyện cực kỳ khủng bố, còn kinh khủng hơn cả muội muội Cửu Nguyệt.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đã Hóa Linh viên mãn, tấn cấp đến Khí Hải cảnh.

Đủ để được gọi là cao thủ nhất lưu của Bắc Hoang giang hồ!

Đương nhiên, điều này cũng không thể tách rời khỏi sự hào phóng của Lâm Dương.

Hệ thống cho quá nhiều đồ tốt, không dùng thì phí.

Tài nguyên lấy ra bồi dưỡng Bạch Ấu Vi mấy ngày nay, dù là Bất Hủ Tiên tộc nhìn thấy cũng phải đỏ mắt, lớn tiếng kêu gào phung phí của trời.

"Đột phá đến Khí Hải cảnh rồi? Không tệ."

Lâm Dương ném cho Bạch Ấu Vi một bình Tố Hải Đan.

Tố Hải Đan có thể nâng cao thực lực Khí Hải cảnh mà không có bất kỳ hậu hoạn nào, bất kỳ một viên nào lưu ra ngoài, cũng đủ để khiến giang hồ Bắc Hoang chém giết đến máu chảy thành sông.

"Đa tạ sư phụ!"

Mắt Bạch Ấu Vi sáng lên, phục đan tu luyện.

Chỉ một canh giờ, liền tiến giai đến Khí Hải viên mãn cảnh giới, Lâm Dương cũng lại một lần nữa nhận được phản hồi công lực khổng lồ.

"Tiên, tiên nhân... Chúng ta đến rồi..."

Xe ngựa dừng lại, xa phu Mã Tam run run rẩy rẩy vén rèm xe.

Lâm Dương bước ra khỏi xe, nhìn Hoàng Đô nguy nga trước mặt, vươn vai một cái.

Là trung tâm của Bắc Hoang vương triều, dân số Hoàng Đô lên tới mấy chục triệu người, chiếm diện tích rộng lớn, trăm nghề hưng thịnh, chỉ riêng cửa thành đã náo nhiệt phi thường.

"Mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi."

Lâm Dương vỗ vai Mã Tam, ném lộ phí qua.

"Hù..."

Nhìn bóng lưng Lâm Dương, Mã Tam như được sống lại.

Mấy ngày nay áp lực tinh thần thật sự quá lớn!

"Ấy!?"

Hắn đột nhiên cảm thấy không đúng.

Sau khi nội thị, phát hiện cảnh giới của mình lại từ Hậu Thiên tứ trọng đột phá đến Tiên Thiên!!!

"Là tiên nhân!!!"

Hắn chợt nhớ tới trước khi Lâm Dương rời đi, đã vỗ lên vai hắn một cái.

"Dập đầu tạ ơn tiên nhân!!!"