TRUYỆN FULL

[Dịch] Buông Xuôi Là Vô Địch, Vừa Sinh Ra Đã Là Tiên Đế

Chương 44: Lãnh tụ chính đạo Lăng Thiên Tử?

“Ngươi muốn đánh ai thành huyết vụ?”

Tiếng cười khẽ từ sau lưng lão giả truyền đến.

Da đầu lão giả tê rần, lập tức quay người lại: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai!?”

Tiểu tử này lại có thể xuất hiện sau lưng lão như quỷ mị vậy sao?

Lão chính là cường giả tuyệt đỉnh Thiên Vương cảnh cửu trọng!

“Người đến không thiện! Kết trận công phạt!”

“Đại nghiệp của chúng ta không được phép bại lộ, giết hắn!”

Mấy vị nguyên lão Thiên Nhân Minh lập tức kết trận, ai nấy đều bộc lộ thực lực Thiên Vương cảnh bát, cửu trọng, ở nhân gian gần như là vô địch.

“Ừm?”

Lâm Dương nhướng mày: “Các ngươi hợp lực, cũng có lực lượng nửa bước Nhân Hoàng cảnh rồi.”

Hắn vươn vai một cái, dạo gần đây ngủ hơi nhiều, chuẩn bị hoạt động gân cốt.

“Vù!”

Hắn như dịch chuyển tức thời, trong nháy mắt đã đến trước mặt mấy vị nguyên lão.

“Nhanh như vậy!?”

Mấy lão giả sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh như mưa.

“Bụp!”

Đầu của vị nguyên lão thứ nhất trực tiếp bị một quyền đánh nổ.

Cùng lúc đó, lồng ngực của một vị nguyên lão khác cũng bị một cước đá nát.

“Sao lại yếu như vậy? Ngay cả làm bao cát cho ra hồn cũng không xong?”

Lâm Dương rất không hài lòng, nhìn về phía lão giả béo phì, nhếch mép cười: “Hy vọng ngươi chịu đòn tốt hơn một chút.”

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!?”

Lão giả béo phì sợ hãi đến mức mắt đều trợn tròn.

Đây quả thực là Chiến Thần giáng thế!

“Bụp!”

Lâm Dương tiện tay tát một cái, trực tiếp đánh tan thân hình béo phì của lão giả thành huyết vụ, chỉ còn lại lớp da người khô quắt rơi xuống phía xa.

“Hộc…”

Lão giả béo phì cố gắng níu lại hơi tàn, kinh hãi nhìn Lâm Dương.

“Xem ra cũng không chịu đòn tốt lắm. Ngươi làm bao cát, không đủ tiêu chuẩn!”

Lâm Dương lắc lắc ngón tay với lão giả béo phì.

“Phụt!!!”

Lão phu đường đường Thiên Vương cảnh cửu trọng, cường giả tuyệt thế hiếm có ở nhân gian, vậy mà ngươi nói lão phu làm bao cát cũng không đủ tiêu chuẩn sao!?

Lão giả béo phì tức đến trợn trắng mắt, một hơi không thở nổi, trực tiếp tức chết tại chỗ.

“Bản lĩnh kém cỏi thì thôi đi, tính khí lại lớn như vậy.”

Lâm Dương lắc đầu, có vẻ vẫn chưa chơi đủ.

Hắn bước vào trong dung động.

Nơi sâu nhất trong dung động có một ngôi mộ, tỏa ra khí tức khủng bố, dường như sắp thức tỉnh.

Chỉ là trên ngôi mộ có một khối Trấn Hồn Thạch đang trấn áp, ngăn cản kẻ bên trong xuất thế.

Lâm Dương siết chặt nắm tay, thổi một hơi, trực tiếp thổi bay Trấn Hồn Thạch.

“Ầm!”

Ngôi mộ vỡ tan, một hồn phách lão giả râu dài, dáng vẻ đạo mạo, tiên khí lượn lờ phóng lên không trung.

Lão vuốt râu, tay áo bào phần phật trong gió, gương mặt lộ vẻ mừng như điên: “Ha ha ha! Đạo gia ta cuối cùng cũng sống lại rồi!

Nay đã phá vỡ phong ấn, U Minh Lão Quỷ cũng đã chết, thiên hạ này không còn ai có thể ngăn cản được ta nữa!

Chặt đứt Thông Thiên Trụ, nhân gian này sẽ chỉ còn duy ngã độc tôn!!!”

Lão cười vô cùng điên cuồng.

“Chuyện gì vui vẻ vậy, nói ra chia sẻ một chút?”

Lâm Dương cười hỏi.

“Hử!?”

Lão giả râu dài nhíu mày, lúc này mới chú ý đến Lâm Dương. Khí tức trên người Lâm Dương đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, hoàn toàn không có chút biến động tu vi nào:

“Chính là tiểu bối ngươi thả ta ra? Hừ hừ, ngươi có lẽ còn chưa biết thân phận của ta.

Bần đạo chính là hóa thân của chính nghĩa thế gian này, lãnh tụ chính đạo từ một triệu năm trước – Lăng Thiên Tử!

Tiểu tử ngươi thả bần đạo ra, xem như ngươi có phúc, sau này cứ theo hầu hạ bên cạnh bần đạo, làm một thị đồng đi.”

Lăng Thiên Tử thần sắc ngạo nghễ, thấy Lâm Dương nhìn lão với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, không khỏi nổi giận: “Ngươi không hài lòng sao!?

Ngươi có biết bao nhiêu người cầu xin làm nô bộc cho lão phu mà lão phu còn không thèm nhận không?

Cho tiểu tử ngươi cơ hội, đừng có không biết quý trọng!

Dám đi ngược lại ý chí của lão phu, vị lãnh tụ chính đạo này, cẩn thận bản tọa…”

“Bụp!”

Lão còn chưa nói xong, Lâm Dương đã đạp tới, một cước khiến mặt lão méo xệch, linh hồn gần như tan rã!

“Nổ thì hay lắm, kết quả một cước đã ngã rồi? Ngươi được việc không vậy, lão cẩu?”

Lâm Dương giẫm lên đầu Lăng Thiên Tử, cười lạnh chế nhạo.

“Ngươi sao dám!?”

Lăng Thiên Tử tức đến lỗ mũi bốc khói, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi.

Lão dù sao cũng từng là cường giả Đế cấp, dù chỉ còn hồn phách lại rất suy yếu, thì thực lực ở nhân gian cũng đủ sức tung hoành.

Ngay cả cường giả Nhân Hoàng cảnh cửu trọng cũng không làm gì được lão mới phải, vậy mà tiểu tử này vừa gặp mặt đã đạp lão dưới chân rồi sao?!

"Khà khà khà, lão thất phu, ngươi dám đứng trước mặt chủ nhân của ta mà giả vờ làm cao nhân chính đạo? Quả thật không biết chữ 'tử' viết ra sao!"

U Minh Quỷ Đế vừa vào đã thấy Lâm Dương đang đánh đập Lăng Thiên Tử, lập tức sướng rơn, cười không khép được miệng.

“U Minh Lão Quỷ!? Ngươi sao có thể chưa chết! Năm đó ngươi rõ ràng đã tự bạo rồi!

Cho dù ngươi sống sót, cũng không thể nhanh như vậy đã trọng tạo nhục thân được!”

Lăng Thiên Tử như gặp quỷ, con ngươi trợn to hết cỡ.

“Hê hê, đương nhiên là do chủ nhân vĩ đại, ngọc thụ lâm phong, cử thế vô song, thần dũng vô địch ra tay cứu sống ta rồi!”

Bản tính nịnh hót của U Minh Quỷ Đế khó mà che giấu, lập tức bắt đầu đủ kiểu tâng bốc.

“Ngươi? Ngươi từng là ma đạo cự phách, cường giả Đế cấp, vậy mà lại đi làm nô bộc cho một thằng nhãi còn hôi sữa!?”

Lăng Thiên Tử tức đến trợn trắng mắt.

Đây chính là đối thủ năm đó đã ép lão đến mức suýt thân tử đạo tiêu ư? Thật nhục nhã khi từng là kẻ địch của ngươi!

“Các ngươi, những kẻ tự xưng chính đạo này, vừa bất tài lại vừa thích ra vẻ ta đây.

Suốt ngày lấy đạo đức ra để ép buộc người này, kẻ khác, không thấy mệt sao?

Chủ nhân vĩ đại như thế, vô địch như thế, sao ta lại không thể làm nô bộc cho ngài ấy chứ?”

U Minh Quỷ Đế hùng hồn nói.

“Ngươi, ngươi ngươi!!! Đúng là sỉ nhục hai chữ Đại Đế!!!”

Lăng Thiên Tử còn định mắng tiếp, nhưng đã bị Lâm Dương túm cổ áo nhấc lên.

“Xem ra ngươi cũng khá chịu đòn đấy.”

Lâm Dương xoay xoay cổ tay, nhằm vào gương mặt già nua của Lăng Thiên Tử mà tát tới tấp, chẳng mấy chốc đã đánh cho đầu lão sưng vù như đầu heo.

“Sĩ khả sát bất khả nhục!”

“Đánh người không đánh vào mặt, ngươi làm vậy là hữu nhục tư văn!”

“Ta sai rồi đại nhân, ta sai rồi!”

“Ta là kẻ ngu! Đại nhân rốt cuộc muốn ta làm gì?! Xin ngài cứ phân phó, Lăng Thiên Tử chính là một con chó của ngài, ngài bảo gì làm nấy!”

Cái đầu heo của Lăng Thiên Tử càng lúc càng sưng, giọng điệu cũng càng lúc càng xuống nước.

“Kẻ năm đó âm mưu đánh gãy chín cây Thông Thiên Trụ, không chỉ có mình ngươi đúng không? Mấy lão tặc kia đâu?”

Lâm Dương chất vấn.

“Bọn lão năm đó đều dùng trạng thái tàn hồn trốn thoát, hiện giờ không biết ở đâu. Trong đó có một kẻ hẳn đã sáng lập tổ chức tên là ‘Thiên Nhân Minh’.

Bọn lão còn nói mấy ngày nay sẽ đến giải trừ phong ấn cho ta, không ngờ ngài lại đến trước.”

Lăng Thiên Tử như muốn khóc mà không có nước mắt, thành thật khai báo.

“Bọn chúng đã bị ta giết rồi.”

Lâm Dương thản nhiên nói: “Nếu đã không biết tung tích của bọn chúng, ngươi cũng vô dụng.”

Lăng Thiên Tử sững sờ, lão hoàn toàn không có thực lực chống lại người trước mắt này!

Lão trực tiếp quỳ xuống dập đầu: “Đại nhân, ta, Lăng Thiên Tử, nguyện đi theo ngài, làm tiểu đệ cho ngài! Chỉ cần ngài tha cho ta một mạng!”

“Ngươi cũng xứng sao?”

Lâm Dương cười, tung một cái tát, trực tiếp đánh nát tàn hồn của Lăng Thiên Tử, khiến lão triệt để tan biến khỏi nhân gian.

Mấy lão già này âm mưu chia rẽ Bát Hoang Giới Vực, hắn không thể dung thứ.