TRUYỆN FULL

[Dịch] Buông Xuôi Là Vô Địch, Vừa Sinh Ra Đã Là Tiên Đế

Chương 9: Si nhi, si nhi... (1)

“Thiếu chủ!?”

“Hắn là Thiếu chủ Lâm tộc!?”

Cô bé tóc sam giật mình, vội vàng buông vạt áo Lâm Dương.

Thiếu chủ Tiên tộc, đâu phải là hạng người phàm tục như nàng có thể chạm vào?!

Đám đông nghe vậy cũng run rẩy, bọn họ vừa rồi lại cùng một vị Thiếu chủ Tiên tộc nghe truyện, còn cười nhạo hắn là nhóc con!?

“Xong rồi xong rồi... Tiên tộc nổi giận, máu chảy vạn dặm!”

Cho dù là Bắc Hoang vương triều sở hữu ức vạn lê dân, vô tận cương vực, trước mặt Lâm tộc bất hủ, cũng chỉ là vai hề có thể búng tay tiêu diệt.

Đừng nói chi đến bọn họ, những thứ dân thấp kém này.

Bọn họ đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, toàn thân run rẩy.

“Các ngươi là đồ theo đuôi sao? Bất luận ta ở đâu, các ngươi đều có thể tìm được ta?”

Lâm Dương cạn lời nhìn Lâm Xung Chi.

Lâm Xung Chi nghe vậy, kích động vô cùng nói: “Nếu Thiếu chủ nguyện ý, mạt tướng nguyện ý vĩnh sinh vĩnh thế làm hộ vệ thân cận của ngài! Đây sẽ là vinh quang cả đời của mạt tướng!”

Đồ theo đuôi của Thiếu chủ Tiên tộc, cho dù là Thánh nhân muốn làm cũng không có tư cách đâu!

“...”

Lâm Dương cạn lời, người của thế giới này cái gì cũng tốt, chính là mạch não có chút không bình thường.

Tuy rằng cảm giác bọn họ đang nịnh nọt, nhưng sự chân thành trong mắt, lại hoàn toàn không giống giả...

“Có chuyện gì mau nói, bản Thiếu chủ đang bận hưởng thụ hồng trần đây!”

Lâm Dương rất khó chịu.

Đã nói rất nhiều lần rồi, đến tìm hắn nhất định phải khiêm tốn!

Cứ luôn bày ra trận thế lớn như vậy, hắn còn làm sao vui chơi trong hồng trần được nữa?

Không thấy những dân chúng này biết thân phận của hắn xong, đều sợ hãi như gà con sao?

“Xem ra, lại phải đổi một tòa thành khác để chơi rồi...”

Lâm Dương thầm nghĩ trong lòng.

“Thiếu chủ thứ tội...

Là tộc trưởng đại nhân nhất định phải gặp ngài, cho nên đặc biệt sai khiến chúng ta đến mời ngài về nhà!”

Lâm Xung Chi cung kính vô cùng.

“Ừm? Phụ thân hồi tộc rồi?”

Lâm Dương nhướng mày, tám năm nay Lâm Thiên Nguyên vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, chưa từng ở Lâm tộc.

“Thiếu chủ thật là duệ trí vô song, thông minh tuyệt thế!”

Lâm Xung Chi nịnh nọt đủ kiểu.

“Được rồi.”

Lâm Dương liếc mắt nhìn Lâm Xung Chi.

Phụ thân của hắn tuy rằng có chút không đáng tin cậy, nhưng đối với hắn không tệ.

Hiện giờ khó khăn lắm mới trở về một chuyến, thật sự nên đi xem một chút.

“Đi thôi.”

Lâm Dương vung tay, ngồi lên lưng Ngọc Kỳ Lân.

Đây là quà sinh nhật phụ thân tặng cho hắn.

Lấy di chủng tuyệt thế tiên thú làm tọa kỵ, đặt ở Tam Thiên Giới Vực đều là xa xỉ nhất đẳng!

Cho dù là một số đại tu sĩ thượng cổ thấy được, cũng sẽ thèm nhỏ dãi.

“Thiếu chủ, những kẻ mạo phạm này nên xử lý thế nào?”

Lâm Xung Chi nhìn về phía đám dân chúng đang phủ phục xung quanh, khom người thỉnh thị.

Đường đường Thiếu chủ Tiên tộc, ngày thường đâu có ai dám bất kính với hắn?

Những thứ dân thấp kém này, lại dám cùng Thiếu chủ đùa giỡn vui cười? Đúng là chán sống rồi!

“Ồ...”

Lâm Dương suýt chút nữa quên mất, trở tay lấy ra một thỏi vàng, ném lên bàn của ông lão kể chuyện: “Truyện kể không tệ, nên thưởng!”

Ông lão kể chuyện rất thức thời, lập tức không ngừng dập đầu: “Tạ Thiếu chủ ban ân!”

Lâm Dương nhìn ông lão đang dập đầu, thở dài một hơi, đột nhiên nhớ tới câu nói kia: Giữa chúng ta, đã ngăn cách một tầng vách tường dày đáng buồn rồi...

“Vừa rồi chơi rất vui vẻ, các ngươi cũng đều có thưởng.”

Lâm Dương tùy tay thưởng ra một ít bạc vụn.

“Tạ Thiếu chủ ban thưởng!!!”

Trong một mảnh tiếng tạ ơn, Lâm Dương ngồi Ngọc Kỳ Lân đạp trời mà lên, sau đó hóa thành một đạo tiên hồng, biến mất ở chân trời.

“Thiếu chủ Lâm tộc...”

Cô bé tóc sam ngây ngốc nhìn tiên hồng đang tan biến ở chân trời, nắm chặt bạc vụn trong tay, đôi mắt to sáng ngời lóe lên vẻ khát khao.

“Đừng nghĩ nữa, vị công tử kia là thần tiên trên trời, cùng với phàm nhân như chúng ta vốn dĩ không có duyên phận gì.”

Ông lão kể chuyện nhìn ra tình cảm của nàng, nói thẳng ra.

“Ông lão, phàm nhân... chẳng lẽ thật sự không thể tu tiên sao?”

Cô bé tóc sam ngẩng đầu hỏi.

Ông lão kể chuyện há miệng, cười trừ, vỗ vỗ vai nàng:

“Ta kể cho cô nương một câu chuyện nhé...

Tương truyền ngàn năm trước, Bắc Hoang vương triều của chúng ta sinh ra một vị tuyệt thế thiên tài.

Hắn ba tuổi bắt đầu tu hành, ba tháng Hậu Thiên viên mãn, một năm đăng đỉnh Tiên Thiên.

Sáu tuổi đã là cường giả Hóa Linh.

Mười tám tuổi liền lấy thực lực Khí Hải cảnh viên mãn đoạt được Võ Trạng Nguyên của Bắc Hoang vương triều!

Hai mươi lăm tuổi, tuổi trẻ tài cao hắn bước vào Đạo Cung cảnh giới, đứng vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu thiên hạ!

Năm mươi tuổi, hắn đánh bại một vị đại năng Hóa Long cảnh, trở thành 'Võ Đạo minh chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bắc Hoang'!

Một trăm tuổi, Bắc Hoang cùng Nam Man khai chiến, mấy triệu đại quân chém giết đến trời đất u ám.

Hắn ngạo nghễ xuất thủ, triển lộ ra uy năng Thần Khiếu cảnh, lấy một người chi lực nghịch chuyển chiến trường!

Sau khi vô địch thiên hạ, hắn lại bế quan tu hành ba giáp.

Trong thọ yến ba trăm tuổi, hắn một bước bước vào Vương Giả cảnh, một kiếm khai thiên môn!”