"Khó nói." Giọng nói thanh lãnh lại vang lên: "Có lẽ ngay từ đầu hắn vốn không phải vì muốn có được vật này, hoặc là hắn vốn biết đây là thứ gì, nên đã sớm chờ ngươi hỏi."
"Bất luận thế nào, đối phương quả thực lợi hại, nhưng ta càng tò mò là hắn làm cách nào lấy được? Chúng ta đáng lẽ là những người đầu tiên tiến vào, tốn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng lại chẳng thu được gì. Còn đối phương thì hay rồi, lặng lẽ không hay biết đã lấy được vật đó, lại còn tiện tay chôn ở đây. Nhìn cách bố trí đơn giản kia, rõ ràng là hoàn toàn không có ý định che giấu, tựa như một món đồ vứt đi tùy ý." Đông Phương Trường Ly lắc đầu thở dài: "Ngươi xem, thứ ngươi xem như trân bảo, trong mắt đối phương lại chẳng là gì, tựa như rác rưởi có thể tiện tay vứt bỏ."
Bát Âm Thần Quân: "..."
"Thật thấy không đáng thay cho ngươi, sống từng này tuổi rồi mà không bằng một đứa trẻ." Đông Phương Trường Ly không khỏi lắc đầu.
Bát Âm Thần Quân: "..."