Cố Án gật đầu nói: 「Vậy sư huynh nhớ đi chậm một chút, có lẽ chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau, ngoài ra còn có gì bổ sung không?」
「Ta, ta......」 Y có chút kinh hoàng, giãy giụa hồi lâu y vẫn cầu xin tha thứ: 「Ta...」
「Không cần sợ, nhanh thôi, có lẽ lập tức sẽ có một số người xuống dưới, sẽ không để ngươi cô độc quá lâu đâu.」 Cố Án an ủi.
Sau đó đưa tay dính đầy máu, che mắt đối phương lại nói: 「Nhanh thôi.」
Ầm!