"Giết chóc quá nhiều rốt cuộc chẳng phải chuyện tốt, thậm chí còn là mối họa đối với chúng ta. Thứ chúng ta cần không phải là một thế giới tan nát." Long Tịch khẽ nói, "Thế giới này theo chế độ quân chủ, chúng ta chỉ cần trở thành Luyện Kim Đại Đế kế tiếp là đủ, không cần thiết phải tàn sát dân thường."
Không biết tự lúc nào, qua bao năm tháng, bọn họ đã dần hòa nhập vào đám thổ dân nơi đây.
Bọn họ đến vùng đất này đã gần trăm năm, tốc độ tu luyện cực nhanh, đều đã đạt tới Lục Cấp Truyền Kỳ Vu sư. Nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ sứ mệnh khi xưa đặt chân đến thế giới này. Hiện tại, kẻ nào nắm giữ được lực lượng của Tà Thần, kẻ đó sẽ thống trị thế gian.
"Ngươi nói ta giết chóc quá nhiều?"
Sơn Điền mỉm cười, "Một vạn? Mười vạn? Giết nhiều đến mức ta cũng không nhớ nổi nữa. Các ngươi luôn mắng ta là đồ ghê tởm, là tên đồ tể, lấy việc sát sinh làm thú vui. Phải, các ngươi đều có niềm kiêu hãnh riêng, và sức mạnh đằng sau các ngươi cũng đủ để nâng đỡ niềm kiêu hãnh ấy, hỗ trợ các ngươi phát huy thế mạnh vốn có. Lực lượng khủng khiếp của Bối Nhĩ, kỹ năng cận chiến điêu luyện của ngươi, đều có hệ thống vu thuật riêng để phát triển, nói là tự thành một phái cũng không sai. Nhưng ta thì khác."