"???"
Chúng Tổ Vu thiếu chút nữa, một hơi không thể thở nổi.
Đầu óc tên này có vấn đề sao!!
Bọn hắn mấy trăm năm nay tranh giành đấu đá, đã quen nhìn thấy những tồn tại cổ xưa âm hiểm giảo hoạt, lúc này nhìn hắn vẻ mặt thành thật chất phác, không biết vì sao trong lòng lại nghẹn một hơi! Cảm thấy hắn còn đáng hận hơn cả những Thiên Đế âm hiểm kia!
“Ánh mắt hung ác muốn ăn tươi nuốt sống ta của các ngươi, ta hiểu được.” Đạo Trường Sinh cảm thấy ánh mắt bọn hắn rợn người, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nằm trên mặt đất, bày ra tư thế chịu đòn, giọng ồm ồm nhìn lên trời: "Bởi vì sư phụ của ta từng nói, những kẻ âm hiểm giảo hoạt như các ngươi ghét nhất là hạng người thành thật đáng tin, chân thiện mỹ như ta."