"Thần Vĩ Đại Duy Nhất, ngài có cần giúp đỡ không?"
Phượng Hoàng đứng trên lòng bàn tay, quay đầu nhìn khung cảnh trời đất được Hứa Chỉ tu bổ, với bốn cây Kiến Mộc chống đỡ, không khỏi kích động lên tiếng.
"Không cần, cứ vá lại như vậy, không sụp đổ là được, không cần tốn nhiều tâm tư."
Hứa Chỉ nghĩ một lát rồi khẽ nói: "Phượng Hoàng, ngươi đã trải qua bảy kiếp tử vong ma nạn, giáng lâm nơi này khai thiên lập địa, có đại công đức, đã thành tựu Hỗn Nguyên Thánh Nhân, tu thành chính quả, siêu việt chúng sinh vạn vật trong thế gian."
"Vâng ạ, cảm tạ Sáng Thế Thần vĩ đại. Ngài có thể mang ta rời khỏi nơi này không?" Nữ tử cổ trang xinh đẹp đứng trong lòng bàn tay Hứa Chỉ, trong đôi mắt không khỏi lóe lên ánh sáng tràn đầy ước mơ và khát vọng.