Mặc Đỗ Toa vẫn lặng lẽ nhìn nàng.
Giờ phút này, vị lão phụ nhân cụt tay, bước đi lảo đảo này, mang một vẻ già nua tuổi xế chiều, đôi mắt tràn đầy tro tàn. Nàng có hy vọng, nhưng nhiều hơn lại là tuyệt vọng, dường như nhiệt huyết thời trẻ đều đã cạn kiệt.
Loại người như vậy, để ả giúp khôi phục tu vi thì không khó, nhưng muốn đột phá Lục Đạo Thiên Cảnh, Động Hư Đại Đế Cảnh...
Mặc Đỗ Toa lắc đầu.
Trong hai ngàn năm đằng đẵng, ả chưa từng là người thiên tài nhất, nhưng lại là người khắc khổ nhất, đã trải qua gian truân nhiều hơn bất kỳ ai khác, cũng từng thất bại, từng bị trấn áp mấy trăm năm, nếm trải qua loại cảm giác u uất đó.