Hai giây sau, Mộc Như Phong mới hoàn hồn, đôi mắt dần khôi phục lại ánh nhìn.
Chỉ là, ánh sáng chói mắt vẫn khiến Mộc Như Phong rơi lệ.
“Mẹ kiếp, ta hồi nhỏ tiêm thuốc còn chưa từng khóc, giờ bị đôi mắt đèn pha của ngươi làm cho khóc rồi.” Mộc Như Phong chửi một tiếng, lau đi nước mắt.
Lúc này, cái quái dị kia đã nhảy lên xe bánh mì, xem ra chuẩn bị lái xe bỏ chạy.
Mộc Như Phong thấy vậy, chân đạp mạnh xuống đất, mặt đất tức thì nứt toác.