Nếu khoảng cách không quá xa, Lưu Mỹ Châu sau khi làm xong bữa trưa, dùng hộp cơm đựng lại, rồi mang thêm chút trái cây, cưỡi xe điện nhỏ đưa qua.
“Tiểu Phong? Nàng về rồi à? Đứa nhỏ này, về cũng không nói một tiếng.”
“Cũng may ta vừa mới vo gạo, ta sẽ thêm một chút nữa.” Lưu Mỹ Châu nghe thấy tiếng động ngoài cửa, tay bưng lòng nồi đi ra.
“Ừm, nấu nhiều một chút, ta ăn nhiều.” Mộc Như Phong cười nói.
“Được, ta nấu nhiều một chút, đến lúc đó nàng đừng có ăn không hết.” Lưu Mỹ Châu cười đáp.