“Ừ hừ!” Lưu Nghĩa nghiến răng, một tiếng cũng không kêu, nhưng vẫn không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Mai Tây Tử thu tay lại, Mộc Như Phong luôn nhìn chằm chằm, sau đó ánh mắt hơi ngưng lại.
Trên lòng bàn tay Mai Tây Tử, vậy mà toàn là những gai nhọn nhỏ li ti.
Gai nhọn khi Mai Tây Tử nhấc tay lên, chậm rãi thu lại.
Nhìn lại chỗ vai Lưu Nghĩa, một mảng lớn huyết nhục đã biến mất, thậm chí đã có thể nhìn thấy xương vai.