"Nhìn thấy Dục Nhi liền không sao." Hứa Diệu Như mỉm cười, sau đó lại lo lắng trách móc: "Sao lại ở Đại Tuyết Sơn lâu như vậy?!"
Sở Dục trời sinh thể nhược lại thêm bệnh tật, Hứa Diệu Như cảm thấy là do mình liên lụy, khiến thân thể hắn yếu ớt, cho nên trong lòng áy náy, đối với Sở Dục đặc biệt thiên vị.
Nàng cảm thấy trưởng tử và nhị tử, ai nấy đều khỏe mạnh như trâu, vô cùng rắn rỏi, căn bản không cần người làm nương như nàng phải lo lắng.
Hoàn cảnh Đại Tuyết Sơn khắc nghiệt, không khí loãng, lạnh thấu xương, đặc biệt đối với thân thể như Sở Dục, không khác gì cực hình.
Vậy mà hàng năm đều phải đến đó thủ thất, thay nàng hoàn nguyện.