"Thần diệu phi phàm!" Sở Tường cảm khái: "Mắt ta quả thực không bằng phu nhân, suýt chút nữa có mắt không tròng."
Hứa Diệu Như cười duyên, liếc hắn một cái.
Hắn luôn tìm cách khen nàng, vậy mà nàng lại thích như vậy, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
"Viên châu này huyền diệu, có thể thực sự nhìn thấy Lâm Phi Dương?"
"Pháp Không đại hòa thượng nói được, vậy chính là được."