Đường Nguyệt Nhan nhìn chằm chằm vào vị trí hắn biến mất.
Dương Oanh thầm than một tiếng, khẽ nói: "Nhan di, Pháp Không hòa thượng là người nói được làm được, thực sự không được, ta sẽ đích thân đi đoạt lại."
"Không cần, haizz..." Đường Nguyệt Nhan miễn cưỡng cười, nhưng lại bất giác thở dài.
Chính nàng thậm chí còn không nhận ra mình vừa thở dài.
Nàng cảm thấy chuỗi Phật châu này vừa rời khỏi người, trong lòng liền hẫng đi một nhịp, trống trải đến khó chịu.