Trong lòng hắn đầy bất lực.
Hứa Chí Kiên quá mức mềm yếu, hoàn toàn không có khí thế và uy nghiêm của một sư huynh, bị sư muội và sư đệ ức hiếp mà không hề có phản ứng.
Hắn thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Với tu vi của Hứa Chí Kiên, Chử Tú Tú và Trần Thiếu Quần liên thủ cũng dễ dàng bắt gọn, vậy mà lại bị dắt mũi, bị chỉ thẳng vào mặt mà mắng.
"Không có, không hề gì." Hứa Chí Kiên vội xua tay: "Ta biết Pháp Không ngươi sẽ không vô duyên vô cớ mà phạt bọn họ."