Pháp Ninh nhìn chằm chằm Chu Dương, thở hổn hển, chậm rãi nói: "Về sau nếu không có ta ở bên, tuyệt đối không được động đến bất kỳ một cây thuốc nào trong vườn dược, ngươi đã nghe rõ chưa?"
"Vâng, sư phụ, đệ tử hiểu rồi." Chu Dương cẩn thận nhìn Pháp Ninh, ngoan ngoãn đáp: "Đệ tử biết sai rồi."
"Tinh Tham nó..." Pháp Ninh vừa thấy Tinh Tham đã khô héo, rễ nát tan, lòng đau như cắt.
Đúng là nghiệt tử!
"...Đi luyện công đi!" Pháp Ninh nhịn mãi, không lải nhải về việc Tinh Tham quan trọng thế nào, lớn lên khó khăn ra sao, chỉ vẫy bàn tay to béo: "Luyện công cho tốt, lười biếng sẽ bị phạt, đó là quy củ của sư tổ ngươi đặt ra!"