Nhưng lần này thì khác.
Hắn thấy quạnh hiu, Chu Dương càng thấy quạnh hiu hơn, làm gì cũng uể oải chẳng buồn, chẳng có hứng thú, luyện công cũng lơ đãng, ủ rũ cúi đầu.
Hắn đã nhắc vài lần, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Bản thân hắn còn vậy, huống chi là một đứa trẻ.
"Bao giờ sư bá bọn họ mới về ạ?" Chu Dương rải xong thức ăn cho cá, lại gần Pháp Ninh.