"Ha ha... thật là trùng hợp, Ngưng Ngọc cô nương!" Sở Luân cười lớn, ôm quyền nói: "Gần đây vẫn khoẻ chứ?"
"Ừ." Phạm Ngưng Ngọc đáp nhàn nhạt.
Sở Luân không hề để ý sự lạnh nhạt của nàng, tiếp tục hào hứng nói: "Ta nghe nói tổ mẫu của ngươi không được khoẻ, nên đã đặc biệt mời mấy vị thần y, không phải những lang băm ở Thần Kinh, mà là những thần y dân gian từ khắp nơi, danh tiếng đều do chữa bệnh cứu người mà có, tuyệt đối là thần y!"
Phạm Ngưng Ngọc thản nhiên nói: "Đa tạ Tứ thế tử, tổ mẫu của ta đã khoẻ rồi, không cần thần y nữa."
"Khoẻ... khoẻ rồi?" Sở Luân kinh ngạc: "Không phải là bệnh Hàn Triết nan y sao? Đã khỏi rồi ư?"