Sở Kinh vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.
Ăn đến nỗi như muốn nuốt trọn cả lưỡi.
Hắn vừa ăn, miệng không ngừng khen ngợi trù nghệ của Lâm Phi Dương hơn Vương phủ cả trăm, cả ngàn lần.
Lâm Phi Dương dù biết là nói quá, nhưng vẫn vui mừng đến nỗi cười toe toét.