“Bạch sư thúc chẳng phải ngài không nhìn rõ sao?” Chu Văn Tĩnh hỏi.
Hai mắt hắn vẫn nhìn Bạch Mộ Vũ chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu từng biểu cảm của Bạch Mộ Vũ, chỉ sợ Bạch Mộ Vũ nói dối.
Bạch Mộ Vũ trong lòng sát khí sôi trào, trên mặt lại không lộ vẻ gì.
Hắn biết bản thân hiện tại là hổ xuống đồng bằng, không thể lại tùy hứng hành sự, cần phải thay đổi thái độ.
Bạch Mộ Vũ nhàn nhạt nói: “Ta không nhìn rõ, nhưng ta biết, tuyệt không phải Pháp Không ra tay, hắn không nhanh như vậy, hơn nữa rất kỳ quái.”