Pháp Ninh chau mày nhìn bọn họ: "Phùng lão, Triệu lão, Mạnh lão, Lý lão, Chu lão, Hoàng lão, chư vị thật sự muốn trốn sao?"
"Nếu đổi lại là Pháp Ninh ngươi, có cơ hội rời đi, liệu có ngoan ngoãn ở lại?"
"... Trong chùa chắc chắn sẽ không bỏ qua, còn sẽ bắt chư vị trở về, hà tất phải phiền phức như vậy?"
"Pháp Ninh, bọn ta đều là phế nhân, sống không được mấy ngày nữa, Kim Cương Tự các ngươi cùng đám lão già này so đo làm gì!" Phùng Nguyên Quân khoát tay: "Ngươi mau trở về đi, coi như đã đưa cơm xong rồi xuống núi, không thấy gì cả."
Triệu Tĩnh Xuyên hừ một tiếng: "Người thức thời mới là tuấn kiệt, Pháp Ninh, ngươi tuổi trẻ tiền đồ vô lượng, đừng uổng mạng, quá không đáng."