"Ta không mệt." Lâm Phi Dương đang nói đến đoạn cao trào, thần thái phấn chấn, đôi mắt sáng rực tán thưởng: "Haizz... Giá mà ta có được bản sự như vậy..."
Pháp Ninh chần chừ một chút, khẽ nói: "Lâm đại ca, bản sự này của Dương thiếu chủ quả thực lợi hại, bất quá..."
"Bất quá cái gì?"
"Kỳ thực bản sự này cũng chẳng có gì ghê gớm."
"Pháp Ninh!" Lâm Phi Dương trợn mắt, tức giận nói: "Ngươi không hồ đồ đấy chứ? Bản sự này mà chẳng có gì ghê gớm?!"