TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Càn Trường Sinh

Chương 42: Tầng Thứ Năm (2)

Không phải đệ tử Đại Lôi Âm Tự, vậy có thể là cao thủ tiền bối của một trong hai tông phái còn lại trong thiên hạ?

Hắn rất nhanh dừng lại, không tiếp tục truy tìm theo hướng này, dù sao Tịnh Ly cùng hắn không thân không thích, không cần phải quan tâm quá mức.

"Đừng phí công vô ích." Tịnh Ly nhàn nhạt nói, lại nhắm mắt.

Một trung niên hòa thượng trên thạch trụ bay xuống, chắp tay: "Pháp Không sư điệt, Thanh Tâm Chú có thể áp chế được A Tu La Thần Công chăng?"

Pháp Không chắp tay đáp lễ, thi triển Thanh Tâm Chú.

Trung niên hòa thượng tướng mạo tuấn dật, khi còn trẻ hẳn cũng là một mỹ nam tử, có lẽ từng vướng vào tình nghiệt, nay lại ngồi thủ trên thạch trụ, trở thành một trong những cao thủ của Đại Lôi Âm Tự.

Vị hòa thượng nọ khẽ giật mình, nhắm mắt, tỉ mỉ cảm thụ Thanh Tâm Chú.

Pháp Không lần lượt thi triển cho chín người còn lại, tiện thể cày một đợt điểm thuần thục.

Nếu mau chóng nâng cao tầng thứ của Thanh Tâm Chú, hiệu quả gia tăng, thì càng có khả năng triệt để áp chế A Tu La Thần Công phản phệ của Tịnh Ly hòa thượng.

Mười vị trung niên hòa thượng đều lộ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ không chỉ biết tới Thanh Tâm Chú, mà còn từng tu luyện qua, nhưng chỉ có thể tự mình thi triển.

Hiệu quả này so với mười người cùng thi triển Đại Thiên Long Ngâm thì kém xa vạn dặm.

Vậy mà Thanh Tâm Chú của Pháp Không, hiệu quả lại mạnh hơn gấp mấy lần so với mười người cùng thi triển Đại Thiên Long Ngâm.

Pháp Không thi triển xong một lượt, trầm ngâm suy tư.

Trừng Hư hỏi: "Pháp Không, lại có chủ ý gì?"

"Nếu cho mấy vị tiền bối gia trì Thanh Tâm Chú, sau đó các vị ấy lại dùng kỳ thuật tụng Đại Nhật Như Lai Bất Động Kinh, không biết sẽ có gì khác biệt chăng."

Trừng Hư sáng mắt, nhìn về phía mười vị trung niên hòa thượng.

"Tốt!" Bọn họ chậm rãi gật đầu.

Một vị trung niên hòa thượng nói: "Nửa canh giờ nữa, Tịnh Ly sư thúc sẽ lại phát tác, chúng ta thử xem sao."

Nửa canh giờ sau, Pháp Không lại thi triển Thanh Tâm Chú cho mười vị hòa thượng, sau đó tiếp tục thi triển cho Tịnh Ly đang phát cuồng.

Một khắc sau, Tịnh Ly liền bình phục được A Tu La Thần Công phản phệ.

Tốc độ nhanh hơn lần đầu tiên rất nhiều, hiển nhiên hiệu quả cực kỳ tốt.

Lại nửa canh giờ sau, lại thi triển, mười phút sau bình phục.

Lại nửa canh giờ, năm phút.

Lại nửa canh giờ, ba phút.

... Hai phút.

Một phút.

...

Đến sáng sớm ngày hôm sau, đã không cần Pháp Không, chỉ cần Đại Thiên Long Ngâm đã có thể áp chế.

Pháp Không công thành lui thân, trở về Tinh Xá.

Hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy.

Một ngày một đêm không ngủ mà vẫn tinh thần sáng láng, không hề buồn ngủ, thậm chí không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Khí huyết của thân thể này mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, cộng thêm hồn phách hắn cường đại, lại có Dược Sư Phật cung cấp tinh lực liên tục.

Quan trọng hơn cả, hắn thu hoạch thật to lớn.

Lại có thể đẩy Thanh Tâm Chú lên tới tầng thứ năm, quả nhiên đối tượng thi triển rất quan trọng.

Nếu ở Dược Cốc, trên người đám cá mà cày Thanh Tâm Chú, chỉ sợ mười năm tám năm cũng chưa chắc cày được đến tầng thứ năm.

Đến Đại Lôi Âm Tự, vẻn vẹn hai ngày đã cày tới tầng thứ năm.

Tuy rằng Thanh Tâm Chú không thể dùng để đối địch, đối với thực lực bản thân tăng lên không có tác dụng lớn, hắn vẫn rất vui vẻ, đó là một loại bản năng vui sướng khi thăng cấp, trở nên mạnh mẽ.

Đứng ngoài sân Tinh Xá, vừa định đẩy cửa vào sân, liền nghe thấy một tràng ho khan kịch liệt.

Tiếng ho này như xé tim xé phổi, tựa hồ không ho ra hết buồng phổi thì không cam lòng.

Ho đến mức không thở nổi, dường như không thể hô hấp, sẽ bị nghẹn mà chết.

Hắn phán đoán là Sở Dục đang ho, vị hoàng gia quý trụ này quả có bệnh trong người.

Chữa loại bệnh này là sở trường của hắn, Hồi Xuân Chú có thể dễ dàng chữa khỏi, bất kể là bệnh mãn tính, cấp tính, hay là tiên thiên, hậu thiên, đều có thể nhanh chóng trừ bỏ.

Nhưng hắn lại không hề có ý định ra tay.

Người có quyền thế càng lớn, càng phiền phức, chữa khỏi là phiền phức, mà chữa không khỏi lại càng phiền phức hơn.

Cho dù tương lai mình thần công vô địch, cũng sẽ không gây ra loại phiền phức này.

Liên Tuyết có thể cung cấp cho mình điểm hương hỏa, còn những gia tộc quyền thế này tâm đều lạnh như băng, đen kịt, tuyệt đối sẽ không tín ngưỡng một ai.

——

Hắn trở về Tinh Xá, lên giường ngủ một giấc, mặc kệ những ồn ào bên ngoài.

Trong sân lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Hỏa long (1) đốt rất vượng, hoàn toàn khác biệt với thế giới gió lạnh bên ngoài.

Hắn ngồi trên giường, ôm chăn mà nghe tiếng gió lạnh vù vù ngoài cửa sổ, càng cảm thấy an toàn và ấm áp.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương đàn mộc nhàn nhạt.

Vài món gia cụ đơn sơ, giản dị không có gì nổi bật, vậy mà lại được làm bằng gỗ đàn hương, khiến hắn không khỏi cảm thán, đây mới là xa hoa khiêm tốn đích thực, khí phái đại tông, đúng là khí phái đại tông.

Kim Cương Tự khi nào mới có được khí phái như vậy!

Nghe tiếng gió lạnh một hồi, hắn nằm xuống ôm chăn ngủ, giường chiếu vững chắc khiến hắn ngủ đặc biệt sâu, một giấc ngủ đến trưa, mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Hắn vươn vai, đón gió lạnh ra khỏi phòng, đi đến trong sân mở cửa.

Trừng Hư hòa thượng xách hộp cơm đứng bên ngoài, hộp cơm trên tay vị hòa thượng cao lớn khôi ngô tráng kiện này có vẻ rất nhỏ nhắn.

Pháp Không cười chắp tay hành lễ, đóng cửa sân rồi đi vào trong phòng, ngồi xuống bàn ăn cơm.

Trừng Hư hòa thượng khoanh tay, nhìn Pháp Không mở hộp cơm, cười hì hì nói: "Thành công rồi."

Một tấm mộc bài từ trong tay áo vị hòa thượng nọ bay ra, "bộp" một tiếng rơi xuống bàn.

Pháp Không lập tức tươi cười rạng rỡ.

Hắn cầm mộc bài lên xem xét.

Vẫn là phong cách của Đại Lôi Âm Tự, một tấm thẻ tròn đơn giản, vừa vặn nắm trong lòng bàn tay.

Một mặt khắc chìm chữ "Tàng", mặt còn lại khắc chìm chữ "Kinh".

Còn khắc những hoa văn nhỏ đến mức mắt thường khó thấy, không nhìn kỹ sẽ tưởng là vân gỗ tự nhiên.

Ngũ quan hắn nhạy bén, sờ ra những hoa văn này tản mà không loạn, ẩn ẩn là một chữ "Lôi", mặt kia là chữ "Âm".

"Ngươi chỉ có thể xem sách tầng thứ nhất." Trừng Hư lắc đầu: "Thật ra tầng thứ nhất căn bản không có gì đáng xem, không hiểu sao ngươi cứ nhất định phải xem, đừng bị danh tiếng của bổn tự dọa sợ."

Pháp Không nói: "Những cuốn sách này đều do các đệ tử Đại Lôi Âm Tự qua các đời sưu tập."

"Tầng thứ nhất là tạp thư, không có võ công, đối với những người đọc sách là trân quý, đối với người luyện võ chúng ta, có thời gian đó chi bằng luyện công thêm một lát."

Pháp Không cười không nói.

Thời gian của hắn bây giờ rất mâu thuẫn.

Vừa có thời gian rất dư dả, lại vừa không có đủ thời gian.

Thời gian hiện thực rất dư dả, có thể nhàn nhã tự tại, thưởng hoa, trồng cỏ, trêu cá, tận tình hưởng thụ sự tốt đẹp của sinh mệnh, vẻ đẹp của thế giới, sự mỹ diệu của cuộc sống.

Thời gian trong Thời Luân Tháp lại không đủ, cần lượng lớn thời gian để luyện Ngự Kiếm Kinh, còn có Lôi Âm Tẩy Tủy Kinh.

Đáng tiếc Lôi Âm Tẩy Tủy Kinh vẫn chưa lấy được.

Hai mục tiêu lớn của hắn khi đến Đại Lôi Âm Tự, một cái đã hoàn thành, một cái khác phải xem vận khí.

Có khả năng một năm nửa năm cũng không có cao tăng Đại Lôi Âm Tự viên tịch.

Hắn vẫn luôn cố ý thể hiện uy lực Phật chú của mình, chính là để tiện khi có cao tăng Đại Lôi Âm Tự viên tịch, có thể mời hắn dùng Đại Quang Minh Chú.