TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Càn Trường Sinh

Chương 47: Như Ý (1)

Trường Xuân Công là tà công chí dị, thôn phệ tinh huyết của kẻ khác để bồi bổ, lớn mạnh bản thân.

Thuở ban sơ, công pháp này chỉ có thể thôn phệ những kẻ thể nhược, tránh cho bản thân bị nghẹn. Theo tu vi tăng tiến, kẻ tu luyện dần thôn phệ những kẻ cường tráng, rồi đến cao thủ võ lâm, sau đó là bậc đỉnh phong, cuối cùng là Tử Hà Xa.

Ban đầu, Đặng Viễn Chinh nghiêm thủ lương tâm, chỉ thôn phệ cừu nhân và ác nhân, mang tâm tư thay trời hành đạo, dù sao cũng phải diệt trừ, trước khi chết cống hiến tinh huyết cũng coi như không uổng phí một đời.

Mỗi lần thôn phệ tinh huyết, công lực của hắn lại tinh tiến một bước dài, vượt xa khổ tu nhiều năm.

Giống như việc kiếm tiền, một lần kiếm được số ngân lượng bằng nhiều năm tích cóp, sao có thể không kích thích, không sung sướng?

Hơn mười lần thôn phệ, hắn đã đạt tới Thiên Nguyên Cảnh, ngưng tụ Cương khí, bước vào hàng ngũ nhất lưu cao thủ võ lâm.

Tốc độ tiến bộ này tạo thành sự kích thích mãnh liệt, khiến dã tâm của hắn không tự chủ được mà bành trướng.

Hắn quên mất lý tưởng ban đầu chỉ là trước bốn mươi tuổi bước vào Thiên Nguyên Cảnh, ngưng tụ Cương khí là đủ, sau đó hưởng thụ nhân sinh, nhàn nhã độ nhật.

Bước vào Thiên Nguyên Cảnh, hắn đắc ý, cảm thấy Thần Nguyên Cảnh cũng dễ như trở bàn tay, chỉ cần vứt bỏ trói buộc của bản thân, vứt bỏ lương tri là được.

Hắn cười lạnh nghĩ, trước mặt đại tông sư Thần Nguyên Cảnh, lương tâm lại đáng là gì?

Nếu bản thân bước vào Thần Nguyên Cảnh, dù có bị người khác phát hiện như phụ thân, bị người khác vây công, cũng có thể thong dong thoát thân.

Nhưng nếu không bước vào Thần Nguyên Cảnh, nếu bị người khác phát hiện, lành ít dữ nhiều!

Không phải bản thân vô lương tâm, không phải bản thân tà ác, là do thế đạo này bức bách, bản thân không có lựa chọn!

Vì bước vào cảnh giới đại tông sư võ học, vì có thể nắm giữ vận mệnh của mình, chỉ có thể vứt bỏ hết thảy trói buộc!

Cuối cùng hắn thậm chí bắt đầu thôn phệ Tử Hà Xa.

Tử Hà Xa đối với Trường Xuân Công mà nói là vô thượng đại dược, tinh huyết do Tử Hà Xa hóa thành có thể thuần hóa bản thân, không chỉ là đại dược tất yếu để bước vào Thần Nguyên Cảnh, còn có diệu dụng trì hoãn lão hóa.

Đáng tiếc, khoảng cách giữa Thiên Nguyên Cảnh và Thần Nguyên Cảnh vượt xa tưởng tượng của hắn, không dễ dàng như hắn nghĩ.

Hắn thôn phệ mấy cỗ Tử Hà Xa liền sinh lòng tuyệt vọng, cảm thấy cả đời này e rằng cũng không bước vào được Thần Nguyên Cảnh.

Ngược lại, mơ hồ có dấu hiệu bị người khác phát hiện.

Đúng lúc này, hắn rốt cuộc có được Tiểu Như Ý Thần Công.

Tiểu Như Ý Thần Công là manh mối Đặng Cao Ân phát hiện ban đầu, tiện thể lưu lại trong phong thư kia.

Đây là đường lui mà Đặng Cao Ân đã tìm kiếm cho bản thân, tiếc rằng chưa kịp tra xét tỉ mỉ đã bị vây diệt, không thể tiếp tục truy tìm. Chỉ còn cách ghi lại những manh mối đã tìm được, lưu truyền cho Đặng Viễn Chinh, để Đặng Viễn Chinh hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của người.

Đặng Viễn Chinh một bên thôn phệ tinh huyết để lớn mạnh bản thân, một bên tỉ mỉ tìm kiếm.

Cuối cùng, tại một thôn xóm nào đó trong dãy núi Đại Tuyết Sơn, hắn tìm được truyền nhân duy nhất của Tiểu Như Ý Thần Công.

Hắn lặng lẽ thôn phệ kẻ đó, tìm được bí kíp Tiểu Như Ý Thần Công.

Vốn định trực tiếp rời khỏi Đại Tuyết Sơn.

Nhưng hắn ở trong thôn mấy ngày, luyện thành Tiểu Như Ý Thần Công, nhìn lại Đại Tuyết Sơn liền không còn nơm nớp lo sợ, ngược lại có cảm giác hưng phấn xông vào bãi săn mới.

Đại Tuyết Sơn không trú tại Đại Vĩnh, hắn ở đây dù có gây nên phong ba bão táp, long trời lở đất cũng chẳng hề gì. Dù sao cao thủ Đại Càn cũng không thể vọng động xông vào Đại Vĩnh để vây bắt hắn.

Huống chi bản thân đã luyện thành Tiểu Như Ý Thần Công, không ai biết được chân diện mục của hắn.

Hắn cảm nhận được sự vô câu vô thúc, khoái lạc tùy ý, chuẩn bị ở trong Đại Tuyết Sơn thống khoái thôn phệ một phen, để bản thân đủ cường đại, trở về Đại Vĩnh liền không sợ bất cứ kẻ nào!

Cao thủ của một trăm lẻ tám ngôi chùa ở Đại Tuyết Sơn đa phần là hòa thượng, tinh huyết đồng tử thuần dương tráng liệt mà tinh thuần, đối với hắn có thể nói là đại bổ.

Hắn thậm chí căn bản không làm rõ Pháp Hư là cao thủ của chùa nào, thấy y lạc đàn, như hổ thấy dê, không chút do dự nhào tới.

Hắn không hiểu Đại Tuyết Sơn Tông, cho nên không ngờ Pháp Hư lại cương liệt, lại linh động như vậy, vừa thấy không địch lại liền trực tiếp dùng bí thuật, tu vi tăng vọt gấp đôi, đánh hắn một chưởng.

Một chưởng này là Đại Kim Cương Chưởng, uy lực kinh người.

Tuy chỉ trúng một chưởng, nhưng chưởng lực kỳ dị, chí liệt chí dương, khiến hắn dù thôn phệ tinh huyết của Pháp Hư cũng không cách nào khôi phục trong thời gian ngắn.

Hắn lúc này mới cảm thấy khó giải quyết, Đại Tuyết Sơn không dễ đối phó như vậy.

Hắn trở nên cẩn thận lại cẩn thận, gặp một đệ tử của Minh Nguyệt Am cũng không dám tiến lên, thậm chí sinh ra ý định quay về Đại Vĩnh, chưa kịp trở về liền bị Trừng Hư đuổi kịp, một chiêu liền chém giết.

Pháp Không từ trong ký ức của Đặng Viễn Chinh nhìn thấy tốc độ như quỷ mị và khí thế như thần của Trừng Hư.