"Không vội."
"Sao lại không vội, quốc gia không thể một ngày vô chủ, tông môn cũng không thể một ngày thiếu Đạo chủ." Lý Anh ngồi xuống bên cạnh ông, tự rót một chén trà, uống cạn: "Mau đi thôi, đừng lề mề nữa."
"Ngươi thật là một nha đầu vô tình!" Lý Tư Thâm trừng mắt: "Chẳng biết giữ ta ở lại một chút."
"Ta không dám giữ ngài." Lý Anh nói: "Ta không giữ ngài, ngài còn cố tình ở lại đây không đi, một khi giữ ngài lại, ngài chẳng phải sẽ ở đến thiên hoang địa lão hay sao?"
Nàng biết phụ thân rất quyến luyến mình, hận không thể lúc nào cũng dính lấy mình, không rời nửa bước.