“Đi thôi.” Tôn Bích Nghiên kéo tay áo hắn, thân hình hóa thành một đạo hư ảnh, chớp mắt đã đến sơn cốc.
Vừa bước vào trong cốc, mùi máu tanh nồng đậm tựa như đầm lầy, hoàn toàn lấp đầy miệng mũi bọn hắn.
“Cái mùi này!” Lữ Lạc Thiên bịt mũi.
Tôn Bích Nghiên không chút động dung như mũi đã mất linh, đôi mắt to xinh đẹp chuyển động, liếc nhìn xung quanh.
Lữ Lạc Thiên thấy nàng chỉ đứng trước một tòa đại điện nhìn tới nhìn lui, không có ý đi nơi khác, không khỏi nói: “Sư tỷ, chúng ta không phải trực tiếp đi bí khố sao?”