“Hô——”
“Xem như các ngươi thức thời!” Phía sau bọn hắn bỗng vang lên thanh âm của Lâm Phi Dương.
Lâm Phi Dương đứng ở phía sau bọn hắn, dường như vẫn luôn đứng ở đó, không có tiếng vạt áo phần phật khi đến gần, chỉ là bọn hắn không phát hiện ra mà thôi.
“Lâm… Lâm tiên sinh.” Ba người lại lần nữa cảm nhận được cảm giác uất nghẹn.
Khí thế của Lâm Phi Dương bùng phát trong nháy mắt, như núi cao áp xuống, ép bọn hắn phải gắng gượng đứng thẳng, suýt nữa quỳ xuống, hô hấp khó khăn, không khí dường như bị hắn làm đông cứng, khiến bọn hắn không thở nổi.