"Hảo gia hỏa!" Mạnh Triều Dương ở phía xa bỗng thốt lên một tiếng quái dị.
Triệu Hoài Sơn cười ha hả: "Mạnh Triều Dương, hai gã tiều phu mà thôi, chẳng lẽ còn không bắt được!"
Pháp Không âm thầm lắc đầu.
Có những việc, nói ra chẳng bằng không nói.
Nếu không phải vì an nguy của bản thân, gã đã chẳng lắm lời, người có số mệnh riêng, gã không phải đấng cứu thế.
Ngay cả Phật Tổ, cũng chỉ độ người hữu duyên mà thôi.
"Triệu thống lĩnh, hai vị này là cao thủ ẩn tàng!" Mạnh Triều Dương ở phía xa hô lớn.
"Bình bình bình bình..."
"Không ổn, muốn chạy!" Mạnh Triều Dương kêu lên quái dị.
Triệu Hoài Sơn lắc đầu, bĩu môi.
Hai huynh đệ họ Trần vốn trầm mặc ít nói, chất phác thật thà phiêu diêu bay lướt qua.
Triệu Hoài Sơn cười hì hì nhìn Pháp Không, nói với Sở Dục: "Công tử, đại sư nhãn lực thật cao minh, xem ra không phải tiều phu thật."
Sở Dục đáp: "Tiều phu thì không thể võ công cao sao? Nói không chừng là ẩn sĩ trong núi đó,... Pháp Không, ngươi nhìn ra tu vi của bọn hắn không yếu?"
Pháp Không lắc đầu.
Gã có thể thừa nhận mình mẫn tuệ, nhất là đối với nguy hiểm cảm ứng mẫn tuệ, mà không muốn thừa nhận mình đối với võ công mẫn tuệ.
Quá mẫn tuệ, thường khiến người ta cảnh giác, cảm thấy là uy hiếp cực lớn, dễ nảy sinh sát tâm.
Không liên quan đến an nguy của bản thân, thì nên hồ đồ một chút.
Sở Dục nói: "Hai gã tiều phu này thật sự lợi hại, không nhìn ra một chút sơ hở nào."
Lục Huyền Minh tiếp lời: "Đại sư làm sao nhìn ra không ổn?"
"Cảm giác đi." Pháp Không đáp.
Lục Huyền Minh thẳng thắn nói: "Hai người này mang bí thuật, có thể ẩn nấp khí cơ, lão phu cũng bị lừa."
Sở Dục cho hắn bậc thang, cười nói: "Bọn hắn hẳn là biết nội tình của chúng ta, dám đến ắt là có nắm chắc lừa được Lục tiên sinh."
Pháp Không liếc nhìn Sở Dục.
Bọn hắn đã biết có Lục Huyền Minh, còn dám đến, đương nhiên là có nắm chắc đối phó Lục Huyền Minh.
Cho nên rất nguy hiểm.
Có thể nhìn dáng vẻ của Sở Dục, còn chưa nhận ra nguy hiểm chân chính.
Thật là vô tâm, có thể vị tiểu vương gia này chưa trải qua sóng gió gì.
"Sở huynh, có người nào tiếp ứng chúng ta?"
"Không có."
"... Không tìm người tiếp ứng?"
Sở Dục tự giễu cười: "Muốn tìm người tiếp ứng, cũng phải tìm được người đã."
Tam công tử như hắn không sai khiến được người ngoài viện của mình.
Pháp Không ngậm miệng không nói.
Lục Huyền Minh nhíu mày.
Triệu Hoài Sơn lớn tiếng quát: "Lão Mạnh, Trần Đại, Trần Nhị, còn chưa bắt được sao?"
"Điểm tử trát thủ!" Mạnh Triều Dương hô: "Không bắt được."
Tình huống của bọn hắn bây giờ không phải là bắt hai gã tiều phu, mà là sắp bị hai gã tiều phu bắt.
Hai gã tiều phu ẩn tàng sâu, bày ra tu vi càng ngày càng mạnh, vừa bắt đầu còn tưởng rằng hắn có thể bắt được.
Huynh đệ họ Trần đến viện trợ, còn tưởng rằng có thể bắt được.
Kết quả vẫn không bắt được, ngược lại đối phương càng ngày càng mạnh, ép ba người bọn hắn thở không nổi.
"Được, thật được! Các ngươi thật được!" Triệu Hoài Sơn hừ hừ.
Mạnh Triều Dương kêu lên: "Triệu thống lĩnh, mau giúp sức!"
Hắn cảm thấy không chống đỡ được mấy chiêu.
"Ai..." Triệu Hoài Sơn hướng Sở Dục lắc đầu thở dài: "Lão Mạnh này, ăn cơm một người bằng hai, làm việc..."
Sở Dục không vui nói: "Ngươi đi!"
"Công tử, ta không thể rời khỏi bên cạnh người." Triệu Hoài Sơn vội vàng đáp.
"Đến lúc nào rồi, mau bắt lấy!" Sở Dục nói.
"Lục tiên sinh." Triệu Hoài Sơn nhìn về phía Lục Huyền Minh.
Lục Huyền Minh lại sắc mặt nghiêm nghị, ngưng trọng nhìn về phía trước chếch.
Cách đó không xa đang lướt tới bốn người.
Bốn người đều mặc áo bào nâu, giống như bốn con chim ưng, dán sát ngọn trúc lướt đến trước mặt ba người bọn hắn.
"Tàn Thiên Đạo!" Sắc mặt Lục Huyền Minh khó coi.
Bốn gã thanh niên thân hình cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, giống như bốn cột đá vững vàng cắm trên mặt đất.
"Tàn Thiên Đạo Chu Kỳ!"
"Tàn Thiên Đạo Lục Phong!"
"Tàn Thiên Đạo Từ Hải!"
"Tàn Thiên Đạo Trịnh Quá!"
"Gặp qua Lục sư thúc!" Bốn người đồng thời ôm quyền hành lễ, thần tình nghiêm nghị mà cung kính.
Sắc mặt Lục Huyền Minh lại không bởi vì sự cung kính của bọn hắn mà dễ nhìn, ngược lại càng thêm khó coi.
"Hai gã kia là người của Tàn Thiên Đạo các ngươi?" Lục Huyền Minh chất vấn.
"Đúng vậy." Chu Kỳ đáp: "Lục sư thúc, chúng ta muốn tìm là tiểu vương gia, sư thúc xin hãy rời đi trước!"
Chu Kỳ khuôn mặt vuông vắn, vừa nghiêm mặt, khí thế lẫm liệt.
"Các ngươi đây là muốn làm gì?" Lục Huyền Minh hỏi: "Tiểu vương gia há là các ngươi có thể đắc tội!"
"Hôm nay chúng ta muốn giết chết tiểu vương gia." Chu Kỳ nghiêm nghị nói: "Mong Lục sư thúc thành toàn!"
"Ta thành toàn cái rắm!" Lục Huyền Minh thần tình lạnh lùng: "Tàn Thiên Đạo các ngươi hành sự chẳng lẽ không coi trọng hậu quả?"
"Chúng ta chỉ phụng mệnh mà làm."
"Phụng mệnh của ai?"
"Lục sư thúc thứ lỗi."
"Vậy thì xem bản lĩnh của các ngươi!" Lục Huyền Minh lạnh lùng nói: "Muốn giết tiểu vương gia, trước giết Lục mỗ!"
"Lục sư thúc, suy nghĩ kỹ."
"Các ngươi suy nghĩ cho kỹ!"
"... Vậy chỉ có đắc tội!" Chu Kỳ trầm giọng.
Pháp Không thầm kêu không ổn.
Tàn Thiên Đạo, một trong Ma Tông Lục Đạo, không ngờ vừa rời Đại Tuyết Sơn liền gặp phải.