"Trong Thanh Vân Sơn có kim khoáng, Đoan Mộc Minh ở trong ngục giam Trấn Phủ Ty, muốn đột phá Thiên Cảnh hậu kỳ, hai tin tức này có chút lớn, dường như không phải là chuyện ta có thể giải quyết được, cần phải lập tức bẩm báo cho phụ thân!"
Tô Hạo bước ra khỏi phòng, chau mày nói.
Khụ! Khụ!
Lúc này, Tô Hạo không khỏi ho khan, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, vừa mới chiến đấu hai lần, Tô Hạo đã bị thương.
Tô Hạo lập tức đổi một lọ Tiểu Hoàn Đan từ trong hệ thống.
Hắn uống một viên Tiểu Hoàn Đan, ổn định thương thế, sau đó rời khỏi tiểu viện, trở về Bộ Viện.
Trong Bộ Viện
Tô Nguyên và Tô Năng đã quay về, bọn hắn đang chờ Tô Hạo.
Với thực lực Địa Cảnh của bọn hắn, giải quyết một ít Nhân Cảnh võ giả, thật sự rất đơn giản, kẻ nào không phục đều đánh chết.
Thấy Tô Hạo trở về, hai người lập tức khom người tiến lên:
"Thiếu gia, chuyện ba bang phái đã giải quyết xong, nhưng trong ba đại Bộ Đầu, chỉ có Trần Hiên đi tới ba bang, đã bị chúng ta chém giết, hai người còn lại đang ở trong thành lùng bắt thích khách ám sát Huyện Tôn, cho nên chúng ta không ra tay với bọn hắn."
"Các ngươi theo ta đến thư phòng, có tin tức quan trọng cần dặn dò."
Tô Hạo không để ý chuyện ba bang, hiện tại cần phải lập tức đem tin tức có được truyền về Tô gia, chuyện này không chỉ lớn, mà còn rất gấp gáp.
Lớn là chỉ kim khoáng, gấp gáp là chỉ Đoan Mộc Minh của Huyết Minh Giáo muốn đột phá Thiên Cảnh hậu kỳ.
Hai người lộ vẻ nghi hoặc theo Tô Hạo, đi vào thư phòng của hắn.
Tô Hạo cầm bút lông, đem tin tức có được ghi chép lại, bỏ vào phong thư, đưa cho Tô Nguyên.
"Tô Nguyên, ngươi âm thầm rời khỏi Thanh Viễn Huyện, suốt đêm trở về Tô gia, đem phong thư này giao tận tay phụ thân ta."
Tô Hạo nghiêm mặt nói.
"Thuộc hạ đã rõ!"
Tô Nguyên nhận thư tín, bỏ vào trong ngực, lập tức rời khỏi Bộ Viện, thúc ngựa suốt đêm quay về Phụ Thành.
"Tô Năng, ngươi giám sát tình hình bên ngoài, có chuyện gì phát sinh, lập tức thông báo cho ta, đặc biệt là tình hình bên phía Huyện Nha."
Tô Hạo nhìn về phía Tô Năng đứng bên cạnh, phân phó.
"Vâng!"
Tô Năng khom người lui ra.
Sau khi Tô Năng rời đi, Tô Hạo ngồi trên ghế dài, day day trán.
"Chuyện sau này, giao cho lão cha bọn họ xử lý, nhưng Huyện tôn kia phải đối phó thế nào đây?"
Tô Hạo vắt óc suy nghĩ.
Huyện tôn chưởng quản chính sự một huyện, không phải cứ muốn giết là giết, dù hắn biết đối phương chính là Độc Cô Phàm, nhưng không cách nào chứng minh, nếu có chứng cứ thì hắn đã ra tay.
Đương nhiên, nếu Độc Cô Phàm dùng Hấp Huyết Ma để gây án, Tô Hạo cũng có thể tại chỗ đánh chết hắn.
"Trước tiên cứ giám thị, sau đó chờ tin tức bên phía lão cha vậy!"
Tô Hạo chưa nghĩ ra diệu kế, chỉ đành chờ đợi.
Bất tri bất giác mí mắt Tô Hạo hơi cụp xuống, rồi hắn liền nằm xuống ghế dựa, lim dim nghỉ ngơi.
Lúc này,
Đêm ở Thanh Viễn huyện có chút hỗn loạn, một mặt nha dịch trong huyện nha đang lùng sục, mặt khác, nội bộ tam đại bang phái đang thanh trừng lẫn nhau.
Trong khoảnh khắc,
Cả huyện thành đều trong tình trạng gió thổi cỏ lay.
Lâm Mông và Ngô Tấn tìm kiếm một hồi trong huyện, không thu hoạch được gì, lập tức phái người phong tỏa cổng thành, còn bọn họ trở về huyện nha, bẩm báo với Phương sư gia.
Khi bước vào huyện nha, bọn họ lại phát hiện bầu không khí có chút quỷ dị.
Bên ngoài chính đường, bọn họ phát hiện ba cỗ thi thể khô quắt.
"Hấp Huyết Ma!"
Lâm Mông nhìn ba cỗ thi thể này, sắc mặt đại biến, thốt lên.
Ngô Tấn bên cạnh cũng kinh hãi, sau đó bước vào chính đường, nhưng không thấy bóng dáng Phương sư gia.
"Ngươi nói xem có khi nào Phương sư gia đã bị Hấp Huyết Ma hại rồi không, bây giờ phải làm sao?"
Lâm Mông thấy Phương sư gia không ở trong chính đường, biến sắc nói.
Ngô Tấn nghe vậy, cau mày.
Đối với Hấp Huyết Ma, trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng tình hình hiện tại lại khiến hắn hoài nghi suy đoán trước kia.
"Chúng ta mau tới chỗ Huyện tôn!"
Ngô Tấn xoay người rời đi, Lâm Mông ở bên cạnh cũng nhanh chóng theo sau.
Lúc này,
Độc Cô Phàm đã áp chế được huyết độc trong cơ thể.
"Tuy huyết độc này không ngừng phát tác, nhưng mỗi lần phát tác, thực lực của ta lại tăng thêm một chút, một khi Đà chủ giúp ta luyện hóa huyết độc này, ta có thể bước vào Địa Cảnh cửu trọng."
Độc Cô Phàm lẩm bẩm.
Người ngoài vẫn luôn cho rằng hắn chỉ có Địa Cảnh thất trọng, kỳ thực một năm trước, hắn đã đột phá Địa Cảnh bát trọng.
"Ừm!"
Độc Cô Phàm khẽ động tâm thần, cảm giác được bên ngoài có người, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Lâm Mông và Ngô Tấn đang vội vàng chạy tới.
"Huyện tôn đại nhân, Phương sư gia đã biến mất, ở chính đường có ba cỗ thi thể bị hấp huyết ma hút khô."