Chịu đựng mười bốn năm nỗi khổ kiếm khí xuyên tim ăn mòn xương cốt.
Vô số ngày đêm chất chứa hận thù.
Cuối cùng trong khoảnh khắc này, tất cả đều đã buông bỏ.
Vạn Khuê phải chết, nhưng có phải chết dưới tay nàng hay không, cũng đã không còn quan trọng nữa.
Nhiều năm như vậy, nàng mang theo mối thù hận này, đã đủ mệt mỏi rồi.