"Phụt phụt—— Phụt phụt——"
Tiếng động đột ngột xuất hiện gần bên khiến Trần Vũ Doanh hơi giật mình, thân thể chợt nghiêng về phía trái, tránh xa lối đi, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, dùng mu bàn tay trái che miệng mình.
Sau khi nhìn rõ kẻ đang ngồi xổm ở lối đi là Lâm Lập, đôi mắt linh động của nàng mới từ kinh hãi chuyển thành bất đắc dĩ và buồn cười.
"Ngươi đừng như vậy, đáng sợ lắm."
"Không đáng sợ ta còn chẳng làm vậy, ta rón rén bước tới chính là vì điều này."