Thông qua khe nứt không gian khổng lồ, tiến vào Vạn Linh Bí Cảnh, Tiêu Vân lập tức cảm nhận được một luồng âm lãnh sát khí ập thẳng vào mặt, giống hệt như đặt chân đến chốn cửu u.
Nơi đây, bầu trời xám xịt một màu, tựa như bị mây đen che khuất toàn bộ, chỉ có vài tia sáng mờ ảo le lói rọi xuống, khiến cho mảnh tiểu thế giới này càng thêm phần tối tăm.
Mặt đất khô cằn, lởm chởm đá sỏi cùng cỏ dại héo úa, xa xa là cánh rừng đen kịt, bên trong ánh lên những luồng sáng đủ màu sắc, trông hệt như đám tinh linh bóng đêm.
"Hửm?"
"Nơi này lại không có thiên địa linh khí?"