Không thể không thừa nhận, Bạch y công tử này quả thực rất lợi hại, tốc độ leo núi cực nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Tiêu Vân và Hoa Lang Tâm.
“Hừ, Độc Cô thế gia cũng chỉ có vậy.” Bạch y công tử quay đầu nhìn Tiêu Vân, phát hiện Tiêu Vân đã tụt lại phía sau mình mấy trăm bước, lập tức lộ vẻ khinh thường.
Tiêu Vân cũng nghe thấy lời chế nhạo của Bạch y công tử, hắn cười lạnh: “Kẻ cười sau cùng mới là kẻ chiến thắng, ngươi đừng vội đắc ý.”
“Đuổi kịp bóng lưng ta rồi hẵng nói.” Bạch y công tử hừ lạnh một tiếng, tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Tiêu Vân không nhanh không chậm theo sau hắn, Đại Địa kiếm ý của hắn quả thực không bùng nổ mạnh bằng Băng Tuyết kiếm ý của đối phương, nhưng hắn lại bền bỉ hơn.