Đây là lần thứ hai Tiêu Vân nhìn thấy Hỗn Độn Chung, nhưng khác với lần trước, lần này Hỗn Độn Chung đã hoàn toàn thức tỉnh, không còn để người khác dễ dàng đến gần. Nó giống như một thần chung, tản ra khí tức kinh khủng khiến người ta rùng mình sợ hãi.
“Xoẹt xoẹt”
Không gian xung quanh vỡ vụn như thủy tinh, hư không cũng không thể chứa nổi Hỗn Độn Chung. Nó thôn phệ cả nhật nguyệt tinh thần, bên trong như một cái hố đen không đáy, có thể thôn phệ cả vũ trụ tinh không, sau đó hóa thành một hắc động, thôn phệ thiên địa vạn vật.
Khí tức kinh khủng của cực đạo đế uy từ Hỗn Độn Chung phát ra khiến lòng người sinh ra ý muốn thần phục, hệt như đang đối mặt với một vị Đại Đế vừa thức tỉnh, không khỏi muốn quỳ xuống, dập đầu bái lạy.
Tất nhiên, Tiêu Vân và Triệu Vô Cực đứng bên cạnh Lôi Tổ, được Lôi Tổ che chở, nên vẫn có thể đứng vững, chỉ là linh hồn hơi run rẩy.