Cách lưng chừng núi Kiếm Thần Sơn một khoảng, Hoa Lang Tâm đang nghiến răng kiên trì, cảm ngộ kiếm ý thiên nhiên hạo hãn, tôi luyện kiếm ý của chính mình.
Hắn không giống như Bạch Bằng, kẻ ngốc kia lại đi đốt cháy linh lực để kiên trì.
Dù sao, hắn không phải đến đây liều mạng, hắn chỉ là đến tôi luyện kiếm ý mà thôi.
"Ơ, chuyện gì thế này?"
Đột nhiên, Hoa Lang Tâm bị một tiếng quát lớn làm cho giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một bóng người chật vật thổ huyết bay ngược ra, nặng nề rơi xuống chân núi.